Người kia ngã xuống đất mà chẳng có một động thái phản kháng, chắc cũng nhận thức được những lời mình vừa thốt ra rốt cục có bao nhiêu thần kinh.
Nam nhân đó không tiếp tục nói, chỉ rũ mắt thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ mà nhìn ta.
Cuối cùng, tên thần kinh đã cũng chịu rời đi, nhìn bóng lưng ông ta mà trong lòng ta liền nói một câu:"Thời đại bây giờ tên lừa đảo nào cũng nói như vậy!"
Quay đầu nhìn đứa nhóc không biết sống chết kia, đổi lại chỉ nhìn được đôi mắt cún con của hắn:
- Ca ca à! Chân ta rất đau._vừa nức nỡ vừa nói_ Ban nãy bị anh kéo ngã, chắc là trật chân rồi!
Tên tiểu tử này thật là may mắn a, đang định dạy dỗ hắn thì liền bị thương...!làm sao mà ta nỡ xuống tay đây.
Thôi mặc kệ vậy, trong chuyện này một phần ta cũng có lỗi, cứ nhắm một mắt xem như không có chuyện gì là được,
Lúc quay về nhà, ta cõng con thỏ nhỏ trên lưng, vừa đi ta vừa hỏi hắn về người đàn ông kia.
Đứa trẻ này ngoài việc không nghe lời thì cái gì cũng ngoan, cũng rất là thành thật, hắn mang toàn bộ câu chuyện một lần kể hết.
Chuyện là vào chiều nay, đứa trẻ đang ngắm hoa tại của tiệm bên cạnh thì đã vô tình gặp người đàn ông kia.
Người kia không sống ở khu vực này liền muốn hắn giúp xem xem nơi này có gì thú vị.
- Sau đó ngươi liền đi cùng?_ ta tự hận mình, mài sắc không thành kim_ Ngươi đúng là...!đúng là đồ ngốc.
Tên nhóc kia cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi dùng lí lẻ để tranh cãi với ta:"Ta không có đi với hắn.
Mà là hắn đi theo ta."
- Có khác nhau không?
- Có nha._ nhóc con liền mang ra bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng_ Hắn không biết đường, ta mới biết.
Rõ ràng là ta lợi hại!
Đến bây giờ, đứa nhỏ này vẫn không biết ta vì cái gì mà tức giận a.
Trong đầu ta liền quyết định ngày mai sẽ tìm vài cái clip về nạn buông trẻ em, bắt hắn từ sáng đến tối phải xem cho thuộc.
Nếu mà chống đối, ta sẽ tìm một phim kinh dị để hù chết đứa trẻ này.
Về đến dưới nhà, ta phát hiện có cái gì đó không đúng.
Đèn trên nhà đã mở toàn bộ, có lẻ là cha ta đã trở về.
Aido! Phiền chết đi được.
Chuyện tốt tại sao không đến mà chuyện xấu lại kéo đến ồ ạt vậy?
Nhanh chóng đặt đứa trẻ đang nằm trên lưng xuống đất, hướng hắn mà đưa đến một túi giấy to, tay còn lại bưng mặt hắn nói:" Nhanh, ngươi nhanh mang đùi gà ăn đi, đừng để cha nhìn thấy.
"
Nghe đến đây, hắn như gặp phải kẻ thù lớn liền vội vội vàng vàng mở túi giấy ra.
Cái tên này từ nhỏ đã rất ham ăn, hiện tại ăn uống rất giống một con ma đói.
Cái miệng nhỏ nhỏ há ra cắn một miếng to, hai má cứ thuận theo mà phình to.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn ta, tay cầm một cái đùi khác hướng ta khó khăn lắm mới có thể nói:" Ca ca...!ngươi...!ngươi cũng ăn đi.
"
Đứa trẻ này thiệt là, giờ phút nào rồi mà còn muốn chia cho ta, đừng nghĩ làm như vậy ta sẽ cảm động đi.
Bực mình xen lẫn buồn cười, ta đưa tay vỗ vỗ đầu hắn:" Nhìn ngươi ăn xấu như vậy ta liền không thèm.
Ngươi ăn mau chúng ta còn phải lên nhà, đừng nghĩ có thể hóng gió ở đây.
"
Ba phút sau, ta ôm đứa trẻ miệng dính đầy dầu bước lên nhà,...!vừa mở cửa hắn vẫn trong lòng ta cuối gầm đầu lau miệng như một con chuột nhỏ vừa mới ăn vụn sợ bị người khác phát hiện, thì thầm vào tai ta:" Ca ca à! Em muốn rửa tay.
"
Ta không để ý lời của hắn, chỉ đưa mắt nhìn phòng khách một lượt...!và suýt chết khiếp vì cảnh tượng trước mắt.
Nằm mơ ta cũng chẳng dám nghĩ có một ngày nhà ta sẽ có khách đến thăm, chứ đừng nói đông đến như vậy.
Có khoản ba, bốn người đàn ông mặc tây trang, ngồi trên sofa là cha ta...!đối diện ông ấy là nam nhân thần kinh lúc chiều.
Tình huống này là như thế nào?
Ta hiện giờ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này vì nhìn sơ cũng có thể biết chuyện trước mắt chẳng có chút tốt lành gì.
Nhưng xui xẻo hơn chính là chưa kịp chạy đã bị tóm lấy, sắc mặt ta liền không đổi hướng đứa trẻ bảo hắn vào nhà