Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Vô Ảnh
Đêm qua Mễ Mị ngủ rất ngon, khi mặt trời đã nhô lên cao cô mới chịu dậy.
Cô ngủ say đến mức không rõ đây là ngày hay đêm.
Trước khi xuống giường, cô theo thói quen mở cốt truyện ra đọc, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy cốt truyện hiện ra, CPU của cô vẫn chưa kịp loát, cô ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Cảm giác này...!giống như mỗi ngày cô đều hoàn thành xong bài tập được giao, kết quả là, vào một ngày đẹp trời, trường học đột nhiên đóng cửa...
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào.
"Con gái, là mẹ đây, con đã dậy chưa?" Tần Dĩnh đứng ở bên ngoài dịu dàng hỏi.
"Con dậy rồi ạ."
Tần Dĩnh đẩy cửa ra bước vào phòng, Mễ Mị nhảy từ trên giường xuống, vội vàng chạy vào trong tolet, cô quay sang nói với Tần Dĩnh: "Con vào trong phòng tắm răng rửa mắt.
Mẹ ngồi ở đây chờ con một lúc."
Tần Dĩnh dịu dàng gật đầu, bà ấy nhìn thấy Mễ Mị đã đi khuất.
Lúc này bà ấy mới xuống ghế sofa trong phòng để chờ cô.
Ngày hôm nay bà ấy mặc bộ áo vest màu đen, khuôn mặt trang điểm rất nhẹ.
"Mẹ, tí nữa mẹ có việc phải ra ngoài à?" Mễ Mị mất năm phút để hoàn thành xong công việc vệ sinh cá nhân,vì đang ở độ tuổi thanh xuân nên làn da trắng nõn mịn mà như lòng trắng quả trứng gà.
Mỗi khi được nhìn thấy cô con gái xinh đẹp của mình, Tân Dĩnh cảm thấy rất nhẹ nhõm và vui vẻ.
"Ừ, tí nữa mẹ hẹn một vài người bạn đi spa."
Tần Dĩnh nắm chặt lấy tay Mễ Mị, cả hai người cùng ngồi trên một chiếc ghế sofa, Tần Dĩnh đưa tay lên khẽ nhéo cái mũi nhỏ của Mễ Mị: "Con ngủ đến tận bây giờ mới chịu dậy, từ khi nào mà con trở nên lười biếng như vậy.
Con cũng biết nếu con nghỉ ngơi không đúng khoa học, thì sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe.
Lần sau con không được như vậy nữa, biết chưa?"
Mễ Mị ngoan ngoãn gật đầu.
Cha mẹ Mễ gia rất quan tâm và chiều chuộng cô con gái nhỏ, họ lúc nào cũng muốn ở bên cạnh nhắc nhở cô con gái, vì họ sợ chẳng may có chuyện gì xảy ra, cô con gái của họ sẽ gặp nguy hiểm.
Trước đây vì chuyện này mà nguyên chủ cảm thấy rất bực, cô ấy cho rằng họ đang kiểm soát cô ấy và cô ấy không được phép làm chuyện mình thích.
Nhưng Mễ Mị nghĩ mình vẫn có thể chịu đựng được.
Dựa theo những gì cô quan sát gần đây, cha mẹ Mễ gia rất cưng chiều cô con gái, vì sợ con gái giận nên thái độ lúc nào của họ dịu dàng.
Hầu hết thời gian, Tần Dĩnh cùng Mễ Trung Dương cũng chỉ nhắc nhở cô một vài chuyện lặt vặt.
Thấy cô ngoãn ngoan nghe lời, họ cảm thấy yên tâm hơn.
Công việc của họ rất bận nên họ chẳng có thời gian để ý đến cô.
Sau đó, Mễ Mị đã tổng kết lại và rút ra được kết luận, bọn họ nói thì cứ kệ bọn họ, cô nghe xong rồi để đấy, cô vẫn tiếp tục sống một cuộc sống mình thích, ví dụ như là lén thức đêm ~~
"Sức khỏe của con dạo gần đây vẫn ổn chứ?" Tần Dĩnh rất quan tâm đến sức khỏe của cô con gái.
"Ổn ạ, mỗi tháng con đều đi đến chỗ bác sĩ La kiểm tra sức khỏe, chú ấy nói bệnh tình của con đã có tiến triển." Những gì Mễ Mị nói đều là sự thật, ngày hôm qua quả thực là bác sĩ La đã nói như vậy.
Tần Dĩnh vui vẻ gật đầu, theo thói quen bà ấy lại căn dặn cô thêm mấy câu.
"Gần nhất chuyện tình cảm của con với Hoằng Hiên vẫn ổn chứ? Nếu có chuyện gì không vui con có thể tâm sự với mẹ." Cuối cùng thì, Tần Dĩnh cũng nói ra được điều bà ấy muốn hỏi nhất.
Bà ấy nhìn cô với vẻ mặt đau lòng.
"Vẫn...!ổn ạ." Mễ Mị cảm thấy có hơi khó hiểu.
"Chuyện lần trước trên báo, thằng bé đã giải thích rõ ràng với con chưa?"
Mễ Mị nghe đến đây cô ngay lập tức hiểu ra, hóa ra là vì chuyện này.
Chuyện đó ầm ĩ đến mức ai ở trong giới hào môn cũng từng nghe qua, dựa theo sự chiều chuộng của Mễ gia đối với Mễ Mị, có thể nhẫn nhịn vài ngày mới dám hỏi, quả thực không phải là chuyện dễ dàng gì.
"Tất cả mọi chuyện đều do Kinh Hồng Phỉ gây ra, cô ấy nhờ anh Hoằng Hiên đi đến giúp, sau đó sai người lén chụp hình gửi cho tạp chí."
Sau khi Tần Dĩnh nghe xong toàn bộ câu chuyện, bà ấy cảm thấy không hài lòng: "Kinh Hồng Phỉ tại sao lại làm như vậy, Mẹ không ngờ con bé lại nhẫn tâm hãm hại anh trai ruột của mình.
Không hiểu trong đầu con bé đang nghĩ gì."
Mễ Mị đồng ý với ý kiến của Tần Dĩnh, cô cũng không biết lý do vì sao Kinh Hồng Phỉ lại làm như vậy.
Nhưng cô thấy cô ta không hề ghét Kinh Hoằng Hiên, nên cô đoán chắc là vì quá ghét cô nên mới làm vậy? Kinh Hồng Phỉ đúng là đồ ngốc.
"Từ ngày còn bé, con bé lúc nào cũng tỏ ra thái độ thù địch với con.
Về sau con tránh tiếp xúc với con bé đi." Tần Dĩnh rất ghét mấy kiểu phụ nữ mưu mô xảo quyệt như Ôn Nhiễm, mà con gái do bà ta đẻ ra chắc chắn cũng chẳng phải loại tốt lành gì.
Nên bà ấy cũng không có hảo cảm với Kinh Hồng Phỉ.
"Hoằng Hiên đã nói gì với con?"
"Ngay ngày hôm đó anh ấy đã gọi điện giải thích với con rồi.
Còn an ủi con rằng, chỉ trừ khi có việc quan trọng thì anh mới dẫn con về Kinh gia.
Còn bảo con đừng nghĩ nhiều." Mễ Mị quyết định nói dối, làm như vậy không khiến cho Tần Dĩnh đau lòng lại còn giúp Kinh Hoằng Hiên ghi điểm trước mặt mẹ cô.
Dù gì ngày hôm qua, họ đã trở thành đồng minh của nhau.
Mễ Mị quyết định hy sinh hết mình để bảo vệ người đồng đội kia.
Mà Kinh Hoằng Hiên tỏ ra thái độ ghét ra mặt.
Mà Ôn Nhiễm cũng không dám chạy đến làm phiền anh.
Bà ấy nghĩ về sau nếu hai người kết hôn, Kinh Hoằng Hiên có thể bảo vệ cho Mễ Mị, Tần Dĩnh cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Điều mà Tần Dĩnh muốn hỏi đã hỏi xong, bà ấy cũng không muốn nhắc đến hai mẹ con nhà Ôn Nhiễm, nên quyết định chuyển chủ đề sang chuyện khác.
"Gần đây mẹ thấy con ở nhà suốt? Con muốn đi ra ngoài chơi không, con muốn gì thì cứ nói với mẹ."
"Không có ạ, gần đây con chỉ muốn ở nhà." Mễ Mị mấy ngày nay đều nghiên cứu mối quan hệ lằng nhằng của các nhân vật trong truyện cùng với cốt truyện siêu cẩu huyết.
Cô bận tối mặt tối mũi, làm gì có thời gian suy nghĩ đến mấy chuyện khác.
"Con còn tiền tiêu không? Dạo gần đây mẹ vừa mới bàn bạc thành công một hợp đồng lớn, mẹ gửi cho con ít tiền." Mễ Mị chưa kịp phản ứng, thấy Tần Dĩnh đã cầm điện thoại lên, ngay lập tức chuyển tiền cho cô.
Mễ Mị nhận thông báo trên điện thoại, cô ngay lập tức mở ra xem.
Nhìn thấy số tiền được gửi, cô hét toáng lên: "Oa! Mẹ ơi, mẹ thật nhiều tiền."
Tần Dĩnh nghe thấy vậy, bà ấy cảm thấy rất đắc ý: "Bảo bối chúng ta muốn thứ gì thì con cứ đi mua nhé.
Chỉ cần con cảm thấy vui vẻ là mẹ vui rồi."
Tần Dĩnh nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của Mễ Mị, bà ấy còn cảm thấy vui hơn cả Mễ Mị.
Ngày trước, con bé lúc nào cũng trong tình trạng ủ rũ, cho dù họ đưa cho con bé thứ gì thì con bé không bao để tâm đến đến, điều này làm hai vợ chồng cảm thấy rất buồn.
Bây giờ được nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát vui vẻ của cô con gái, bà ấy cảm thấy rất hạnh phúc.
Trước khi rời đi, Tần Dĩnh còn dặn dò cô: "Nếu ai dám bắt nạt con thì