"Kinh tổng, không ngờ lại gặp ngài ở đây.
Lúc ở trên thuyền tôi vẫn chưa kịp chào hỏi ngài." Giọng nói Nghê Nhất Lâm truyền qua khe tủ quần áo.
Mễ Mị ghé sát tai, cô nhìn trộm bên ngoài thông qua khe hở.
Tuy nhiên đập vào mắt của cô là bóng lưng vừa cao vừa thẳng của Kinh Hoằng Hiên.
Vị trí mà Kinh Hoằng Hiên đứng vừa hay quay lưng về phía tủ quần áo.
Đồng thời cũng đang chắn tầm nhìn của Mễ Mị.
Mễ Mị lặng lẽ lôi điện thoại ra, ấn gọi vào số điện thoại của người kia.
Dinh dinh dinh dinh ~ Điện thoại của Kinh Hoằng Hiên đặt ở trên sofa đột nhiên vang lên.
"Chờ tôi một chút." Kinh Hoằng Hiên đi đến sofa cầm điện thoại lên, nhìn thấy tên người gọi, nét mặt của vẫn rất bình tĩnh.
"Ừ, được..."
Mễ Mị ngay lập tức cúp máy.
Cô để Kinh Hoằng Hiên tự biên tự diễn.
Cô quay ra nhìn về hướng cửa ra vào, phát hiện Nghê Nhất Lâm đã tự ý bước vào phòng.
Tâm tư Tư Mã Chiêu!
"Kinh tổng, ban công của phòng ngài hướng thẳng ra biển, khung cảnh ở đây nhìn đẹp quá."
Kinh Hoằng Hiên cúp điện thoại, anh phát hiện Nghê Nhất Lâm đã bước vào trong phòng.
Anh quay sang nhìn về hướng tủ quần áo, sau đó nhìn ra ngoài ban công: "Ừ, khung cảnh ở đây nhìn khá đẹp."
"Em...nghĩ chúng ta nên thay đổi cách xưng hô? Em cảm thấy cách gọi Kinh tổng quá xa cách, mà cũng không phù hợp nữa."
Mễ Mị nhìn qua khe hở, cô thấy Nghê Nhất Lâm đột nhiên tiến lại gần chỗ Kinh Hoằng Hiên đang đứng, giọng nói cô ấy vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.
"Em gọi anh là Hoằng Hiên...!Có được không?"
Đồ! Mặt! Dày! Từ trong tủ quần áo, Mễ Mị khi nhìn thấy cảnh tượng này, cô ngay lập tức nắm chặt tay lại.
Kinh Hoằng Hiên, tốt nhất anh nên trả lời tử tế, không thì đừng trách tôi ác độc.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Kinh Hoằng Hiên vẻ mặt lạnh lùng, anh không trả lời câu hỏi đó, anh chỉ giơ điện thoại lên: "Đã đến giờ tập hợp rồi."
Nghê nhất lâm: "Vâng, vậy...!hai người chúng ta cùng nhau đến chỗ tập hợp nhé?"
Lần này Kinh Hoằng Hiên đã thẳng thừng từ chối: "Không cần.
Tôi sẽ đi cùng với Mễ Mị." Nhắc tới tên của người kia, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Nghê Nhất Lâm nét mặt trở nên tái nhợt, may là cô ta đã kịp thời che giấu: "Vậy em đi xuống trước đây, Hoằng Hiên."
"Nghê Nhất Lâm." Kinh Hoằng Hiên mang khuôn mặt không biểu cảm: "Tôi nghĩ cô nên gọi tên đầy đủ của tôi vẫn là tốt nhất."
Nghê nhất lâm trong lòng hoảng sợ.
Quả nhiên, hứng thú ban đầu của Kinh Hoằng Hiên dành cho cô đã dần biến mất...
Cô ấy nở nụ cười miễn cưỡng, nhìn Kinh Hoằng Hiên, rồi vội vã rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa phòng.
Mễ Mị ngay lập tức nhảy ra ngoài.
Cô chạy ra mở cửa, cô phát hiện không nhìn thấy Nghê Nhất Lâm đâu nữa.
Kinh Hoằng Hiên đứng bên cạnh, anh khoanh hai tay lại: "Em thấy biểu hiện của anh có ổn không?"
"Cũng được.
Miễn cưỡng bảo toàn mạng sống."
Mễ Mị bĩu môi nói, khi chắc chắn rằng không có ai trên hành lang.
Cô cảm thấy có điều gì đó rất kì lạ.
Vừa mới xuống thuyền, Nghê Nhất Lâm dám đi đến gõ cửa phòng Kinh Hoằng Hiên, chẳng phải mấy ngày tiếp theo hành động cô ấy ngày càng trắng trợn hơn sao.
Ai mà biết liệu Kinh Hoằng Hiên có đột nhiên nảy sinh tình cảm với Nghê Nhất Lâm hay không!
Nghĩ đến đây, Mễ Mị liền quay sang lườm người kia.
Kinh Hoằng Hiên không thể nhịn cười được nữa rồi, anh vội giơ hai tay lên để chứng minh sự trong sạch của mình.
"Nếu em vẫn còn hoài nghi, thì em cứ việc trói chặt anh lên người?"
Sau đó, anh mở điện thoại lên và đưa cho Mễ Mị xem: "Đúng là mọi người kêu chúng ta đi xuống phòng bếp tập hợp." Trên đó là dòng tin nhắn của Tiểu Thư gửi trong nhóm chat.
Từ khi họ bước vào khu nghỉ dưỡng cho đến tận bây giờ, đã gần 2 tiếng trôi qua.
Tất cả mọi người đều nhận được tin nhắn thông báo sắp đến giờ ăn cơm tối.
Hai người không thể ở trên phòng mãi được.
Mễ Mị bảo Kinh Hoằng Hiên cứ đi xuống trước đi, cô còn muốn về phòng một chuyến.
Kinh Hoằng Hiên đi xuống dưới lầu, theo như thông báo bữa tiệc tối nay sẽ được tổ chức tại ngôi biệt thự phía tây.
Anh ngay lập tức đi thẳng đến đó, lúc anh bước vào thấy trên bàn đã bày sẵn các món ăn đa dạng.
Mấy người phục vụ đang chuẩn bị sâm banh và đồ tráng miệng.
Và lúc này anh mới để ý, tất cả các chàng trai đều đã có mặt đông đủ.
Nhưng không nhìn thấy bất cứ cô gái nào ở đây.
Mọi người chờ thêm mấy phút, vẫn không nhìn thấy có cô gái nào xuất hiện.
"Có chuyện gì vậy?" Nói xong, liền có người đứng dậy định chạy đi tìm.
Trâu Tự Lượng ngăn anh ta lại, anh ấy nở nụ cười thần bí nói: "Mấy cô ấy đã giấu chúng ta chuẩn bị thứ gì đó."
Thấy vậy, mấy chàng trai quay sang nhìn nhau cười.
À ~ hóa ra là vậy.
Sau đó mọi người thích thú bàn luận xem các cô gái đang định làm gì?
Mấy chàng trai không hề nóng vội, họ muốn cho các cô ấy có thời gian để chuẩn bị.
Mọi người đều ngồi ở đây chờ.
Khoảng chừng 10 phút sau hoặc có thể lâu hơn, mấy cô gái cũng bắt đầu đi xuống.
Có người không nhịn được tò mò liền hỏi: "Mấy người các cậu làm gì ở trên đó mà lâu vậy?"
"Mọi người cố chờ thêm một lúc~ bây giờ mọi người cứ ăn bữa tối trước đi, ăn no chúng ta mới có sức để quẩy suốt đêm!"
Lời nói này, đã khiến tất cả mọi người bật cười, bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Bữa tiệc tối nay được chuẩn bị dựa theo hình thức buffet, các món ăn đều được chế biến từ những thực phẩm tươi sống trên đảo.
Bây giờ cũng đã đến giờ ăn tối, mọi người vui vẻ lựa chọn những món ăn yêu thích rồi ngồi xuống vui vẻ nói chuyện.
Thu Viện Á thấy mọi người đã ăn gần xong, lúc này mới đứng dậy thông báo: "Các chàng trai của tôi à! Hiện tại ở trước cửa phòng của các bạn, có một hộp quà được chính tay "angel" của các bạn chuẩn bị.
Bây giờ các bạn hãy ngay lập tức quay trở về phòng và mở món quà đó ra!"
Mấy chàng trai trai nghe thấy vậy liền quay sang nhìn nhau, họ vội vàng quay trở về phòng của mình.
Quả nhiên là, ở trước cửa phòng của bọn họ, có một hộp quà được để sẵn.
Bên trong hộp quà, là món quà bí mật mà các cô gái dành tặng cho bọn họ.
Chiếc hộp đó tầm khoảng một mét.
Bên trên chiếc hộp được thắt một cái nơ màu hồng.
Kinh Hoằng Hiên nhìn hộp quà khổng lồ được trước cửa phòng của minh.
Anh trầm ngâm suy nghĩ, rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.
Anh thấy bên trong đang chứa một bộ đồ...!hóa trang?
Kinh Hoằng Hiên lôi từng món đồ ra...!Một lúc sau, anh chỉ biết thở dài.
...
Mễ Mị rời khỏi phòng với chiếc tai thỏ màu trắng trên đầu, cô đang mặc chiếc váy nhung màu đỏ, dài đến tầm đầu gối, ở phía sau còn được gắn một chiếc đuôi thỏ màu trắng.
Cô đeo găng tay bằng da cùng màu với váy, đi đôi giày búp bê, bên cạnh còn được gắn mấy quả bông hình tròn.
Đây là bộ trang phục hóa trang do cô đích thân chuẩn bị.
Thực ra trước khi đi du lịch, tất cả các cô gái đều đã nhận được nhiệm vụ bí mật: Phải chuẩn bị hai trang phục hóa trang.
Một bộ độ dành cho bản thân, còn một bộ độ dành cho "một người bất kỳ."
"Phụt!"
Mễ Mị thấy cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, khi nhìn thấy bộ đồ người kia đang mặc, cô liền không nhịn được cười: "Bộ đồ này rất hợp với anh!"
Kinh Hoằng Hiên đã mặc bộ quần áo hóa trang lên người.
Anh chỉ biết quay sang nhìn người kia, khẽ thở dài.
Bộ quần áo anh đang mặc dựa theo thiết kế của chú cáo Nick trong bộ phim "Zootopia".
Ở đằng sau còn gắn một cái đuôi cáo to đùng, nó đang bị kéo lê dưới sàn.
"Ủa, cái tai cáo đâu rồi, tại sao anh không đeo nó." Mễ Mị nhìn lướt qua một lượt, phát hiện bộ đồ này đang thiếu một món đồ, chính là cái tai cáo dễ thương.
Kinh Hoằng Hiên nghe đến đây