Nghê Nhất Lâm nằm ở trên giường, khi nhìn thấy Tư Niên dùng chăn bông phủ lên người cô ấy, quay lại nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình.
Cơ thể của Nghê Nhất Lâm khẽ run lên.
Bây giờ trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ.
Tiêu đời rồi.
"Được rồi được rồi! Đừng đánh nhau nữa, tất cả chúng ta đều là bạn bè." Mấy người đàn ông giữ Tần Vũ lại, còn mấy cô gái đứng ra khuyên can.
"Lúc nãy liệu tôi nghe lầm không? Có người mắng chúng ta là tội phạm cưỡng hiếp? Tần Vũ thì thôi, dù sao cậu cũng lợi hại chọc cho anh bạn này giận rồi, thì mau nhận thua xì tiền ra đi.
Chúng ta không chơi nữa! Làm như chúng tôi chưa từng nhìn thấy phụ nữ bao giờ? Không muốn chơi thì cứ nói thẳng ra đi, đừng có mà đổ oan cho người khác."
"Kinh Hồng Phỉ, anh bạn trai này của cậu có điều gì đó rất kì lạ.
Không muốn chơi thì cứ nói thẳng ra đi, anh ta xông vào đánh người làm gì? Mà phản ứng này của anh ta..."
"Tần Vũ cậu định chạy đi đâu? Mau xì tiền ra đây rồi muốn đi đâu thì đi.
Mà Tần Vũ, cậu đã làm gì để cô ấy phải kêu cứu..." Nhìn thấy Nghê Nhất Lâm đang nằm khóc nức nở trên giường, mọi người ai cũng đều cảm thấy rất xấu hổ.
Đặc biệt là cái người đã mang cô ấy đến đây.
"Đúng vậy, lúc phổ biến luật chơi chúng ta đã nói rất rõ.
Nếu không muốn chơi thì có thể nhận thua luôn.
Không biết cô ta trèo lên giường để làm gì."
Cũng có người đứng ra bênh vực: "Thôi nào, chắc Tần Vũ đã làm gì khiến cho cô ấy hiểu lầm.
Thôi, chỉ là hiểu lầm thôi, mọi người đừng có tức giận."
"Đúng vậy, cô ấy lần đầu tiên chơi trò này nên có thể không quen.
Thôi, cô đừng khóc nữa."
"Chậc, tôi thì lại nghĩ có vài kẻ coi thường chúng ta.
Cũng đúng thôi, ai bảo chúng ta là phú nhị đại.
Mấy lần trước, kẻ đó tỏ thái độ khinh thường chúng ta ra mặt, lần này còn trực tiếp ra tay đánh người luôn."
"Được rồi, mọi người đừng nói nữa, tất cả chỉ là hiểu lầm..."
Khi nghe được mấy câu nói này, trái tim của Nghê Nhất Lâm đập ngày càng nhanh, cơ thể cô ta không ngừng run lẩy bẩy.
Cô ta không dám đối diện với ánh mắt của mọi người.
Trong đầu cô ta vẫn còn văng vẳng câu nói kia của Tần Vũ: "Cô đoán thử xem sắp có chuyện gì xảy ra, tôi thấy người kia sắp không chịu đựng được nữa rồi?"
Cô ta không ngờ Tần Vũ lại làm như vậy, thực ra cô ta cũng muốn nhận thua, nhưng trước khi ra ngoài cô ta không mang đủ mười vạn nhân dân tệ.
Mà cô ta lại không muốn vay tiền Tần Vũ.
Vì cô ta không muốn dính dáng đến người kia.
Nên mới cố tình tỏ ra đáng thương, nhưng cô ta không ngờ rằng Tư Niên đột nhiên nhảy vào đánh nhau...!
"Phi!" Tần Vũ nhổ nước bọt, dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Tư Niên: "Chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên cơ thể cô ta, tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Làm gì có hứng mà nghĩ đến chuyện kia.
Mà này, dù tôi có là thằng thiếu gia ăn chơi cặn bã.
Thì tôi không bao giờ chơi trò bắt cá hai tay."
Tần Vũ quay sang nhìn Kinh Hồng Phỉ: "Tôi đã chấp nhận hy sinh để đứng ra kiểm chứng giúp cậu, cậu đừng làm tôi thất vọng."
Tần Vũ vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều quay sang nhìn ba người kia.
Kinh Hồng Phỉ trợn tròn mắt lên, cô ta nhìn lướt qua căn phòng.
Khi nhìn đến chỗ mấy người Thu Viện Á, cô ấy khẽ dừng lại.
Tần Vũ lôi tấm thẻ ra, ném thẳng về phía Tư Niên.
Lúc đi ngang qua người Kinh Hồng Phỉ, anh ta dừng lại, nói nhỏ vào tai của Kinh Hồng Phỉ: "Có một vài chuyện dù có cố gắng như thế nào cũng vô dụng, hãy học cách buông tay."
"Hết mẹ cả hứng chơi rồi.
Mọi người mau đi về ngủ thôi." Tần Vũ ngẩng đầu ra hiệu với mọi người.
Anh ta ngay lập tức quay về phòng.
Hào hứng nhìn những người khác đang thu dọn tàn cuộc do mình gây ra.
Kinh Hồng Phỉ cảm thấy mình bây giờ không có mặt mũi để gặp ai nữa.
Tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta bằng cặp mắt thương hại.
Cô ta chỉ biết tự lừa dối bản thân mình, nở nụ cười quay sang nhìn mọi người: "Mọi người đi ra ngoài trước đi."
Mọi người im lặng rời đi, bây giờ trong phòng chỉ còn đúng ba người.
Từng người lần lượt rời đi, tiếng đóng cửa vang lên.
Kinh Hồng Phỉ đi đến kéo tấm chăn trên người cô ta xuống.
Cũng may vừa nãy cô ta đã xử lý ổn thỏa, nên không thể nhìn ra được điểm khác thường.
Ống quần màu xanh rộng thùng thình càng tôn lên đôi chân thon dài của cô ấy.
Tư Niên lúc này mới bình tĩnh lại.
Anh ta đi đến giữ tay Kinh Hồng Phỉ: "Phỉ Phỉ, bây giờ cô ấy vẫn đang sợ, có gì để ngày mai nói sau." Nói xong, còn định kéo Kinh Hồng Phỉ rời đi.
Kinh Hồng Phỉ hất tay Tư Niên ra, cô ta giơ tay lên tát Tư Niên, tiếng động vang vọng khắp phòng.
Nghê Nhất Lâm đang nằm trên giường, nhìn thấy vậy liền hoảng sợ.
"Anh đau lòng lắm sao? Anh nghĩ Tần Vũ định làm gì cô ta? Cho dù có làm gì, thì cũng đáng đời cô ta."
"Kinh Hồng Phỉ! Em dám nói ra những lời như vậy!" Tư Niên giận dữ nói.
"Tư Niên!" Kinh Hồng Phỉ dùng giọng nói lớn hơn để trấn áp anh ta.
"Anh yêu cô ta đúng không? Vậy lúc trước những lời anh đều là giả sao.
Anh đã nói tất cả chỉ là hiểu lầm, anh nói anh thật lòng yêu tôi.
Hóa ra anh đang coi tôi là kẻ ngốc?"
"Vậy hai người lúc trước thề thốt với tôi làm gì! Cuối cùng thì sao, cả hai người vẫn luôn lừa tôi!"
"Anh không hề lừa em, chỉ là bạn bè của em quá đáng sợ! Cô ấy là bạn chúng ta, anh không nhẫn tâm nhìn cô ấy như vậy!"
"Đáng sợ?" Kinh Hồng Phỉ nở nụ cười chế nhạo: "Hóa ra từ trước đến nay anh luôn nghĩ bạn bè của tôi như vậy."
"Anh trai tôi đã có vị hôn thê, nhưng cô ta vẫn mặt dày câu dẫn anh trai tôi, chẳng lẽ anh không biết chuyện này? Hai người còn lén lút sau lưng tôi làm chuyện mờ ám, ai mới là kẻ ghê tởm!"
Tư Niên nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, giọng nói của anh ta tràn ngập sự mệt mỏi: "Kinh Hồng Phỉ, tôi thực sự rất hối hận.
Hai người chúng ta quả thực không hề hợp nhau.
Tất cả mọi thứ, đều không thích hợp."
"Từ gia thế, bối cảnh xuất thân, cách hành xử trong cuộc sống.
Tôi không nói đến vấn đề đúng sai, tôi chỉ muốn nói chúng ta không thích hợp.
Đáng lẽ lúc đó tôi nên ngăn cản mọi người lại, bởi vì trong lòng tôi, không hề muốn trò chơi kia."
"Nhưng cũng nhờ chuyến du lịch lần nãy, tôi mới nhận ra rằng, hai người chúng ta quá khác biệt.
Những kẻ ăn chơi trác táng, chỉ biết tiêu tiền bố mẹ, cùng những hành động ngang ngược không có tình người đó.
Đều đối lập hoàn toàn với cách sống của tôi."
"Tôi nhìn thấy hai người chúng ta không có tương lai, tôi đã quá mệt mỏi."
"Tôi đối với Nghê Nhất Lâm, là tôi tự tình nguyện, không liên quan gì đến cô ấy.
Nếu cô muốn trả thù thì cứ đến tìm tôi."
"Nhưng làm phiền cô không được nói xấu đặt điều về cô ấy.
Tôi thấy cô ấy không hề làm hành động nào quá đáng với anh trai của cô cả.
Cô có suy nghĩ như vậy, bởi vì cô luôn xem thường cô ấy."
"Chúng ta chia tay đi."
Từng câu nói của Tư Niên, như biến thành lưỡi dao khứa lên trái tim của Kinh Hồng Phỉ.
Và nó nhấn chìm tất cả mọi thứ.
Cô ta cố nén những dòng nước mắt, mím chặt môi lại, khẽ gật đầu nói: "Cuối cùng thì anh cũng chịu thừa nhận."
"Đúng vậy, tôi không thể nhẫn tâm đứng nhìn cô ấy bị bắt nạt.
Cũng chưa từng mong cô ấy sẽ đáp lại tình cảm của tôi.
Cô ấy là một cô gái rất tốt, tôi nguyện đứng phía sau bảo vệ cô ấy."
Tư Niên nở nụ cười chua xót: "Ngay cả tôi còn cảm thấy khinh thường bản thân.
Là do tôi nhận ra tình cảm quá muộn.
Liên lụy đến cô (Kinh Hồng Phỉ), còn hại cả người con gái ấy (Nghê Nhất Lâm).
Có lẽ, tôi nên đi tìm một cô gái thích hợp, cô ấy sẽ là một người rất dịu dàng, ngây thơ, trong sáng, không cần quá xinh đẹp, cũng không cần quá giàu sang, chỉ cần tôi thích cô ấy là được."
"Kinh Hồng Phỉ, xin cô hãy buông tha cho tôi."
——
"Con mẹ nó! Đây là lời nói của một con người sao? Đây là lần đầu