Phòng bệnh được cách âm và được che chắn rất cẩn thận, nên xung quanh rất yên tĩnh và u ám, Mễ Mị cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh vô cùng, đến mức cô muốn kiểm soát nó cũng vô ích.
Cô nằm trên giường điều chỉnh lại hô hấp, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Mỗi lần nhắm mắt lại, cô lại nhớ đến nụ hôn nóng bỏng và nghẹt thở vừa nãy, và khi mở mắt ra lần nữa, tất cả đều là hình bóng của Kinh Hoằng Hiên.
Hơi thở của người ấy cứ quanh quẩn xung quanh cô, giống như thấm vào từng lớp da thịt, còn cái cảm giác nặng nề mát lạnh trên cổ tay liên tục nhắc nhở cô đây là chiếc đồng hồ tình nhân Kinh Hoằng Hiên tặng cho cô!
Mễ Mị cảm thấy mình sắp phát điên!
Cô muốn lăn lộn, gào thét lắm, nhưng mẹ Tần đang ngủ bên cạnh.
Cô không dám manh động đâu.
Chân không yên bám vào thành giường, ngón chân cứ quấn lấy nhau.
Kết quả chỉ khiến khuôn mặt ngày càng đỏ bừng, cuối cùng cô đành dùng hai tay ôm chặt gò má nóng rực không tiếng động gào thét.
Đừng nghĩ nữa tôi ơi, thật là khó chịu!
Mễ Mị nhắm mắt lại, quyết định đi tìm hệ thống nói chuyện phiếm để phân tán sự chú ý của mình.
Hệ thống trong đầu của cô đã hoàn toàn thay đổi, không còn là chữ đen với nền trắng và phông chữ đậm, mà là một màn hình điện tử được sắp xếp hợp lý với một số nút gọi trên đó.
Cô thử nhấn nút gọi.
"Tam Vĩ? Ngươi có nghe thấy ta nói không?" Mễ Mị cố hỏi trong đầu.
"Có." Tam Vĩ rất quen thuộc với âm thanh của cô, trả lời cô ngay lập tức.
Mễ Mị trong lòng vui vẻ: "Thật tuyệt vời! Bây giờ ở chỗ ta đang buổi đêm, ngươi có buồn ngủ không? Nếu không thì chúng ta nói chuyện đi!"
Tam Vĩ: "...!Cô đang chiếm thời gian làm việc của tôi cho việc riêng của cô à! Tôi chỉ có trách nhiệm hỗ trợ giải quyết các vấn đề kỹ thuật, không trò chuyện!"
Mễ Mị vội vàng giải thích: "Không, không, ta thực sự có chuyện nghiêm túc muốn hỏi ý kiến ngươi.
Lúc rời đi, ta quên hỏi làm sao ta có thể vào không gian trong hệ thống? Ta vẫn chưa biết cốt truyện ban đầu của thế giới này."
Sau khi nghe xong lời của cô, Tam Vĩ cuối cùng cũng bị thuyết phục, giọng nói nghiêm túc và kiêu ngạo lại vang lên: "Cô không thể vào được.
Tôi đã nói sức mạnh linh hồn của cô quá thấp, cô cần thêm năng lượng để mở không gian hệ thống, không có ngoại giới giúp cô không thể tự mình mở không gian hệ thống."
"..." Mễ Mị cảm thấy thấy thất vọng và hỏi tiếp: "Vậy thì ngươi có thể gửi cho ta cốt truyện được không?"
"Cũng không được...!Sức mạnh linh hồn của cô chỉ có thể hỗ trợ bộ não chấp nhận 4568 ký tự cùng một lúc, và nếu cô vượt quá giới hạn đấy, nó sẽ làm tổn thương linh hồn của cô.
Vì vậy, cô chỉ có thể nhận cốt truyện sau hai mươi bốn giờ tích trữ năng lượng.
Đây cũng là lý do vì sao cô chỉ có thể nhận được ba trang cốt truyện mỗi ngày."
"..." Mễ Mị cảm thấy trái tim mình bị cắm đầy mũi tên, vậy lỗi không phải do hệ thống mà là lỗi của cô à?
Mễ Mị che ngực đầy tang thương, hỏi Tam Vĩ: "...!Vậy cho ta hỏi...!ngươi có ích lợi gì..."
Tam Vĩ:...
"Tôi có thể giúp cô mở không gian hệ thống." Tam Vĩ thì thầm.
"Vậy thì mở nó ra đi!" Nếu không ta sẽ khiếu nại ngươi.
Lần này không còn đau đầu nữa, phải nói là cô không cảm thấy gì cả.
Mễ Mị chỉ cảm thấy trong nháy mắt, cả người cô đã xuất hiện trong không gian trắng xóa quen thuộc.
Tam Vĩ trước sau vẫn là một bộ dáng, đứng trước mặt cô.
Mễ Mị nở một nụ cười vui vẻ với Tam Vĩ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tam Vĩ mấp máy: "Cốt truyện đã bị thay đổi, cô còn muốn biết nội dung của cuốn sách gốc sao?"
Mễ Mị gật đầu không do dự: "Tất nhiên rồi!" Mặc dù Tam Vĩ nói cô đã vô thức đánh tan hào quang của nữ chính và thành công thay đổi hướng đi của cốt truyện, nhưng tình tiết của cuốn sách gốc vẫn luôn là điều cô muốn biết.
Từ ngày đầu tiên cô biết mình xuyên đến một thế giới trong cuốn tiểu thuyết, dựa vào mấy chương truyện cô không ngừng suy đoán hướng đi của cốt truyện.
Kết quả hiện thực lần lượt đánh vào mặt cô, cốt truyện thay đổi liên tục.
Cho đến bây giờ, vẫn còn rất nhiều điều cô không biết.
Bây giờ có cơ hội, tất nhiên cô muốn biết cốt truyện ban đầu! Giống như theo dõi một cuốn tiểu thuyết cô đã đọc hơn một nửa, nhưng không cho cô đọc nốt phần còn lại, làm sao có thể!
"Ta không thể xem cốt truyện nhưng ngươi có thể đọc nó cho ta mà." Mễ Mị vừa nói vừa nhìn sang Tam Vĩ với ánh mắt đầy mong đợi.
Hai người vẫn ngồi dưới đất.
Đột nhiên, trong tay Tam Vĩ xuất hiện một cuốn sách dày một nửa gang tay.
Tiêu đề trên bìa sách rất quen thuộc "Chiếm đoạt tình yêu"!
Bìa quen thuộc, văn án quen thuộc, và mùi vị máu chó quen thuộc.
Đây là bản gốc!
Lần thứ hai nhìn thấy bản gốc đã lâu không gặp, Mễ Mị cảm thấy mình sắp biết toàn bộ cốt truyện, vừa kích động vừa thấp thỏm.
Cuối cùng sau bao công sức cô cũng có thể biết toàn bộ diễn biến câu chuyện của cuốn tiểu thuyết!
Tuy nhiên, trong lúc cao hứng cô vẫn còn oán trách tại sao cuốn tiểu thuyết này lại dày như vậy.
Cuốn sách trong tay Tam Vĩ tự động lật trang như có gió tự động làm việc này vậy.
Các trang được lật nhanh chóng giống như một máy đếm tiền.
Trong một phút ngắn ngủi, Tam Vĩ đã đọc xong cuốn tiểu thuyết.
"Bộp." Tam Vĩ đóng cuốn sách trong tay lại, ngẩng đầu lên hỏi cô.
"Cô bắt đầu nhận cốt truyện từ đoạn nào?"
"Chính là lúc Mễ Mị vừa trở về nước và đặt phòng ở khách sạn.
Sau đó, có tin đồn giữa Kinh Hoằng Hiên và nữ chính."
Tam Vĩ lại mở cuốn tiểu thuyết gốc, lật đến chi tiết Mễ Mị nói, sau đó đưa tay gọi Mễ Mị lại đây nhìn: "Có phải chỗ này không?"
Mễ Mị nghiêng người nhìn thấy nội dung cốt truyện quen thuộc, cô gật đầu khẳng định: "Đúng vậy!" Cô nhìn cuốn tiểu thuyết phía trước còn rất nhiều trang truyện, cô nghĩ thầm quả nhiên cốt truyện mà cô nhận được lần đầu tiên bắt đầu từ lúc cô xuất hiện không phải là chương đầu của cuốn tiểu thuyết.
Tam Vĩ gật đầu, Mễ Mị lui về phía đối diện của cậu ta.
Tam Vĩ bắt đầu kể cho cô nghe về cuốn sách "Chiếm đoạt tình yêu."
——
Phần mở đầu của cuốn tiểu thuyết là vào một buổi đêm.
Đó là đêm đầy mặn nồng của nữ chính Nghê Nhất Lâm và Ninh Tuấn Thần.
Một đêm say sưa và vui vẻ, nữ chính Nghê Nhất Lâm vẫn đang trong tình trạng say khướt, nhưng Ninh Tuấn Thần lại cảm vừa thấy thích thú vừa kích động sủng nịnh.
Lúc nào cũng dặn nữ chính ngoan ngoãn đợi hắn.
Khi nữ chính tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau, trong phòng khách sạn chỉ còn mình cô.
Đoạn mở đầu kết thúc, tiếp đến là nội dung của cuốn tiểu thuyết.
Câu chuyện bắt đầu ở trường trung học tư thục ở thành phố G.
Ninh Tuấn Thần, một học sinh chuyển trường từ thành phố lớn, chuyển đến trường trung học tư thục thành phố G.
Và phải lòng cô bé lọ lem Nghê Nhất, cả hai sau đó đã trải qua tình yêu tuổi học trò đầy đẹp đẽ và thơ mộng.
Giống như hầu hết các câu chuyện trong tiểu thuyết, anh cao ráo và đẹp trai, có gia cảnh nổi bật, không lạnh lùng, có cả sự xấu xa và chính nghĩa.
Ngay khi Ninh Tuấn Thần chuyển đến nơi này, anh đã gây ra chấn động.
Ngay lập tức chiếm được cảm tình của hầu hết các cô gái nhỏ.
Nhưng mà! Anh chỉ yêu Nghê Nhất Lâm – một cô bé lọ lem.
Vào năm lớp mười hai, sau khi trải qua đủ chuyện rắc rối và cảm động.
Cuối cùng dưới sự trêu chọc, những lời nói tình cảm và sự bá đạo của Ninh Tuấn Thần, hai người trở thành một đôi được cả trường ngưỡng mộ.
Đằng sau câu chuyện cổ tích, sự thật ban đầu là vì Ninh Tuấn Thần biết cha mình luôn tài trợ cho một cô gái.
Anh tò mò về cô gái ấy nên đã chuyển trường, hơn nữa còn tiếp cận Nghê Nhất Lâm.
Không nghĩ tới lúc đầu anh đến đây với tâm lý chơi đùa, nhưng bây giờ lại có chút luyến tiếc, không muốn rời đi.
Ban đầu dự định chỉ ở thành phố G vài tháng nhưng anh đã ở lại cho đến trước khi ra nước ngoài.
Trong khoảng thời gian này, một cô gái ở thành phố H thích anh đã đến thành phố G để chọc tức Nghê Nhất Lâm.
Tiếp theo, Ninh Tuấn Thần ra nước ngoài, và Nghê Nhất Lâm nộp đơn đăng ký thi vào đại học ở thành phố H là Khánh Đại.
Cô gái thích Ninh Tuấn Thần đã đến khiêu khích Nghê Nhất Lâm và nói cho cô biết chân tướng về việc Ninh Tuấn Thần ở bên cô.
Cô phát hiện ra rằng gia đình của Ninh Tuấn Thần là người đã giúp mình đi học, và anh luôn coi cô như tài sản của mình.
Với anh, ở bên cô cũng giống như ở bên một món đồ chơi của mình, muốn làm gì cũng được.
Thế nên cô đã từ chối tài trợ của gia đình Ninh gia.
Kiên quyết muốn chia tay với Ninh Tuấn Thần.
Giờ đây, Ninh Tuấn Thần đã hoàn toàn lột bỏ lớp mặt nạ của bản thân.
Với tính cách của anh ta sẽ không bao giờ cho phép trò chơi dừng lại trước khi anh ta chán.
Đồ chơi không có tư cách dừng trò chơi lại! Anh ta cùng Nghê Nhất Lâm ở thành phố G bắt đầu một đoạn tình cảm ngược tâm, ngược thân, phức tạp, oanh oanh liệt liệt.
Cuối cùng, Ninh Tuấn Thần buộc phải rời khỏi nước.
Sau khi anh ta ra nước ngoài, anh ta vẫn bảo người đưa tiền cho Nghê Nhất Lâm.
Nghê Nhất Lâm cảm thấy mình lại bị xúc phạm, dù sao thì đó cũng chỉ là một sự hiểu lầm và lợi dụng.
Câu chuyện xưa hoàn toàn không như những gì Đổng Hàng kể về việc hai người chia tay nhau do người kia có người thứ ba, thực tế họ luôn dây dưa với nhau và có nhiều câu chuyện ly kỳ.
Kế tiếp chính là Nghê Nhất Lâm đang học ở Khánh Đại.
Có một ngày cô bị cảm nặng, uống thuốc và ngủ một giấc, khi tỉnh lại kết quả là dị ứng thuốc, mặt đều sưng lên, nhiệt độ sốt cao hơn, không thể không lê thân thể đang ốm yếu của mình đến phòng y tế của trường.
Trong sân trường có một đoạn vỉa hè cây xanh khá hẹp, khoảng cách với làn đường dành cho người đi bộ rất gần, đoạn này vì mọi người thường xuyên đi vào nên trên mặt đất xuất hiện một ổ gà.
Kết quả vì không chú ý dưới chân, cô vấp phải và bị ngã xuống ven đường.
Hết lần này tới lần khác trùng hợp như vậy, vừa vặn ngã xuống trước mặt một chiếc xe đang chạy.
Người bước xuống xe là Kinh Hoằng Hiên đang làm việc tại trường đại học Khánh Đại, Nghê Nhất Lâm đã bị sốc khi nhìn thấy anh và cô đã choáng váng tại chỗ.
Nghê Nhất Lâm bị trẹo chân và Kinh Hoằng Hiên đưa cô đến phòng y tế của trường học.
Giống như một bộ phim thần tượng, hai người cứ thế lướt qua, nhưng Kinh Hoằng Hiên dựa vào ngoại hình xuất sắc của mình! Anh đã để lại một dấu ấn quan trọng trong trái tim cô.
Kế tiếp, Nghê Nhất Lâm nhận được cuộc gọi từ người đã tài trợ cho cô, nói rằng ông Ninh - người đã tài trợ cho cô cô từ nhỏ, muốn gặp cô.
Sau đó, Nghê Nhất Lâm gặp Ninh Quang Phủ và biết thân thế thực sự của mình từ miệng ông.
Ninh Quang Phủ nói với cô rằng hiện tại cô đã trưởng thành, có một số việc cũng nên nói cho cô biết.
Ông là bạn của mẹ cô, Nguyễn Khinh Ngữ.
Cuộc hôn nhân của Nguyễn Khinh Ngữ và Kinh Lôi Đình chính là một sự dối trá, một âm mưu, Kinh Lôi Đình vì lợi ích trong tay Nguyễn gia nên mới kết hôn với Nguyễn Khinh Ngữ.
Nhưng mà Nguyễn Khinh Ngữ vẫn cho rằng bọn họ là bởi vì tình yêu nên mới lấy nhau, sau khi kết hôn Kinh Lôi Đình không tôn trọng hôn nhân và ngoại tình trước.
Nguyễn Khinh Ngữ thương tâm khổ sở, bà bất lực, không thể cứu vãn cuộc hôn nhân thất bại này nên muốn ly hôn với hắn.
Nhưng Kinh Lôi Đình không buông tay, hắn vẫn còn muốn lợi dụng Nguyễn gia.
Nguyễn Khinh Ngữ yêu Nghê Đông Kha và khổ sở vì không thể ly hôn nên hai người bị chia cắt không thương tiếc.
Nguyễn Khinh Ngữ cuối cùng dùng toàn bộ tài sản để đổi lấy tự do, ở cùng một chỗ với Nghê Đông Kha.
Nhưng khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, Kinh Lôi Đình độc đoán và ích kỷ.
Vì sự tồn tại của Nghê Nhất Lâm, hắn cảm thấy Nguyễn Khinh Ngữ đã khiến hắn xấu hổ.
Vì vậy, ông ta đã tạo ra một vụ tai nạn xe hơi và phá hủy gia đình của Nghê Nhất Lâm
Hắn còn muốn xuống tay với Nghê Nhất Lâm, nhưng Nguyễn Khinh Ngữ cùng Kinh Lôi Đình đàm phán, nói mình sẽ vĩnh viễn rời khỏi mảnh đất này, chỉ cầu Kinh Lôi Đình buông tha Nghê Đông Kha cùng đứa con gái của mình.
Sau đó Nguyễn Khinh Ngữ nhờ Ninh gia hỗ trợ chiếu cố Nghê Nhất Lâm, còn chính mình tự rời xa quê hương..
Đây là lý do gia đình nhà họ Ninh luôn âm thầm tài trợ Nghê Nhất Lâm và chiếu cố Nghê Đông Kha.
Nghê Nhất Lâm nghe được truyện này giống như sét đánh bên tai.
Hóa ra gia đình cô đã trở thành như vậy vì sự ghen ghét của người ngoài.
Kinh gia, hại cô tan cửa nát nhà!
Nghê Nhất Lâm sau khi biết chuyện, một mình đi uống rượu giải sầu.
Sau đó lại trùng hợp nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên, trong lòng cô đối với Kinh Hoằng Hiên có ấn tượng sâu sắc, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là người lúc trước đưa cô đến phòng y tế.
Có lẽ là tác dụng kép của say rượu và thương tâm hoặc có thể là lần đầu tiên gặp mặt, Kinh Hoằng Hiên đã có lòng tốt đưa cô đến phòng y tế.
Dưới đủ loại cảm xúc lên men, khiến Nghê Nhất Lâm nắm chặt lấy anh khi Kinh Hoằng Hiên lướt qua.
Miệng thì nói hóa ra là anh a, anh có nhớ tôi không? Hôm nay là ngày tôi khổ sở nhất, blablabla...
Kinh Hoằng Hiên nhìn người phụ nữ mặt đầy nước mắt, mí mắt sưng đỏ, khắp người toàn mùi rượu, túm lấy anh lải nhải không ngớt.
Anh cau mày, xung quanh lại không có bạn của người phụ nữ này, anh liền lấy điện thoại của Nghê Nhất Lâm ra muốn liên lạc với người quen biết cô và nhanh chóng thoát thân.
Trùng hợp, lúc này Ninh Tuấn Thần gọi điện thoại tới.
Anh ở nước ngoài, biết ba mình liên lạc với Nghê Nhất Lâm, lập tức mua vé máy bay về nước, đón Nghê Nhất Lâm đang say khướt trong quán bar đi.
Kinh Hoằng Hiên đợi đến khi Ninh Tuấn Thần đến, đem Nghê Nhất Lâm đã say trên cánh tay mình cho anh ta.
Lúc này Ninh gia và Kinh gia đang cạnh tranh mãnh liệt, hai người đều biết đối phương là ai.
Cả hai không ai nói gì, Kinh Hoằng Hiên xoay người rời đi.
Ninh Tuấn Thần mang theo Nghê Nhất Lâm đến khách sạn.
Đêm đó là một đêm thật kích thích.
Ở đây cốt truyện được kết nối với phần đầu.
Ninh Tuấn Thần xuất ngoại không chỉ để học tập mà còn để đàm phán kinh doanh bên kia đại dương.
Trên tay anh ta hiện tại đang có một hợp đồng đàm phán quan trọng, sau khi cùng Nghê Nhất Lâm trải qua một đêm liền ngay lập tức phải quay trở lại bên kia.
Trước khi đi, anh ở bên tai Nghê Nhất Lâm không ngừng nói muốn cô ngoan ngoãn nghe lời.
Một đêm này đã làm cho trong lòng hắn hiểu ra rằng Nghê Nhất Lâm từ lâu đã là một phần trong trái tim hắn.
Ninh Tuấn Thần phát hiện mình luyến tiếc món đồ chơi này.
(Đúng vậy! Lúc này anh còn cố chấp cho rằng