Mễ Mị cầm bút lên vẽ, cô ngồi trên bàn nghiêm túc vẽ tranh, ánh mắt rất tập trung và tràn ngập sức sống, khóe môi khẽ nhếch lên, thi thoảng lại truyền ra tiếng cười.
Một lúc sau, cô để cọ vẽ xuống bàn, bóng lưng đang tập trung ngồi vẽ đột nhiên nhổm dậy, vui vẻ nhìn bức tranh vừa được hoàn thành.
"Được rồi ~ "
Mễ Mị tay chống cằm, tập trung ngắm nhìn bức tranh, đôi mắt của cô khẽ lóe lên sự vui vẻ.
Cô đã vẽ ra một nhân vật chibi dễ thương, đang mặc bộ vest đen chân đi giày da, hai cặp chân ngắn tũn và hơi mập, bên cạnh là bàn tay nhỏ như búp sen đang cầm thìa, một tay khác đang cầm bánh pudding.
Khuôn mặt phúng phính không cảm xúc, ở phía trên đầu còn xuất hiện chữ tượng hình.
Hóa ra, Mễ Mị không phải đang vẽ truyện tranh, cô đang vẽ nhân vật chibi.
Mễ Mị khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của nhân vật chibi trong hình, cô liền không nhịn được cười.
Bộ dạng Kinh Hoằng Hiên nhất quyết không chịu cho cô ăn bánh pudding nhìn cũng ngốc như vậy.
Và đã được cô tái hiện rất sinh động trong bức tranh này.
Nhìn thấy bàn tay đang cầm bánh pudding, Mễ Mị ngồi suy nghĩ một lúc, cô vẽ thêm hai bàn tay nhỏ cố gắng cướp bánh pudding kia...
Mễ Mị rất thích bức tranh này, động tác vẽ tranh của cô rất mềm mại và trơn tru, chỉ mất tầm năm phút là cô hoàn thành xong bức tranh này, thậm chí cô không thèm dùng đến tẩy.
Cô cầm bức tranh lên ngắm, cảm thấy rất hài lòng, cô vội vàng mở máy lên, tiếp tục ngồi chỉnh sửa bức tranh.
Buổi tối, lúc Tần Dĩnh đến bệnh viện, thấy Mễ Mị đang ngồi vẽ tranh.
Tần Dĩnh tò mò muốn nhìn thử, Mễ Mị ngay lập tức giơ tay lên nhất quyết không để cho bà ấy xem.
"Mẹ, đây là công việc của con, chuyện bí mật trong kinh doanh, mẹ không được nhìn trộm!" Mễ Mị ôm chặt lấy màn hình máy tính, cô bĩu môi nói.
Tần Dĩnh nhìn thấy cô như vậy, liền dừng lại, vội xua tay nói "Được rồi ~ mẹ không nhìn nữa, con cứ tiếp tục công việc đi." Khi nhìn vào ảnh ngược trong mắt của cô, bà ấy liền đoán được cô đang làm gì.
Nhưng bà ấy không muốn vạch trần tâm tư của con gái.
Mễ Mị bật cười, cô chu môi lên nhìn Tần Dĩnh, bây giờ cả hai đã trở nên thân thiết hơn.
Cô ngày càng quý mến và kính trọng Tần Dĩnh, từ thâm tâm cô đã thực sự coi bà ấy là mẹ mình.
Thấy bà ấy đã đi khuất, cô mới chịu thả tay xuống.
Chỉ còn vài bước nữa thôi...!Bức tranh đã hoàn thiện! Mễ Mị lưu bức tranh vào máy tính.
Cô ngay lập tức gửi bức tranh vào trong điện thoại mình.
Cô vội vàng mở nick wechat của người kia ra, vòng tròn quay tầm khoảng hai lần, và cô gửi tranh thành công!
[ Mễ Mị: Cho em hỏi, em có thể vẽ anh được không ~ ]
——
"Đinh" tiếng chuông báo có tin nhắn mới vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong xe.
Kinh Hoằng Hiên đang ngồi ở ghế sau, vừa định nằm chợp mắt một lúc, nghe thấy tiếng động anh liền mở mắt, lôi điện thoại từ trong túi áo ra.
Bữa tiệc tối nay kéo dài đến tận mười giờ mới kết thúc, anh chào tạm biệt Quách Kỳ Chấn.
Vì hồi nãy uống rượu, anh không thể lái xe về.
Nên đã gọi điện nhờ tài xế đến đón.
Hiện tại anh đang trên đường về căn hộ chung cư.
Anh mở ra, thì phát hiện Mễ Mị vừa gửi tin nhắn cho anh.
Đầu tiên là một bức tranh, ở chính giữa có một nhân vật chibi vẻ mặt lạnh lùng, tay đang cầm miếng bánh pudding.
Bên cạnh còn có một nhân vật chibi mặc váy, mái tóc dài màu nâu, đôi mắt to tròn đang nhìn chằm chằm miếng bánh pudding, còn đang cố đưa tay lên để với miếng bánh.
Nhìn bức tranh sống động như vậy, anh lập tức hiểu ra ngay.
Kinh Hoằng Hiên nhường mày, tỏ vẻ thích thú, đây không phải bức tranh tái hiện khung cảnh bữa ăn chiều nay của bọn họ sao.
Giờ anh mới biết, khả năng vẽ tranh của Mễ Mị rất tốt.
[ Mễ Mị: Cho em hỏi, em có thể vẽ anh được không ~ ]
[ Kinh Hoằng Hiên: Em vẽ rất khá.
]
[ Mễ Mị: Hi hi hi, bật cười khúc khích jpg.
]
[ Mễ Mị: Đột nhiên lại nảy ra ý tưởng này, đáng yêu không anh! ]
[ Kinh Hoằng Hiên: Rất đẹp, và rất cuốn hút.
]
Kinh Hoằng Hiên mở bức ảnh ra nhìn, anh cẩn thận xem từng chi tiết một, ánh đèn mờ ảo từ màn hình chiếu lên khuôn mặt của anh, để lộ ra nụ cười hạnh phúc.
——
Mễ Mị nằm trên giường, cô đang vui vẻ nhắn tin với Kinh Hoằng Hiên.
"Ủa?"
Đột nhiên, Mễ Mị há hốc mồm lên nhìn, đôi mắt dần mở to ra.
Cô phát hiện hình đại diện trong khung chat đã được thay đổi, cô mở ra xem, thì phát hiện Kinh Hoằng Hiên đã cắt nhân vật chibi nam ra và dùng nó làm hình đại diện!
[ Mễ Mị: Sếp à, yêu cầu ngài gửi tiền bản quyền cho tôi.
]
Kết quả là cô không nhận được tin nhắn của anh, mà thay vào đó là thông báo của ngân hàng.
[ Kinh Hoằng Hiên đã chuyển tiền cho bạn: 100.
000 NDT ] Có phải anh nhiều tiền quá nên sinh ra nông nổi không?
Mễ Mị chưa kịp phản ứng, Kinh Hoằng Hiên đã ngay lập tức gọi điện thoại đến.
"Đã hoàn thành xong việc mua bản quyền, bây giờ anh được phép sử dụng độc quyền hình ảnh này." Tiếng cười trầm ấm của Kinh Hoằng Hiên từ trong điện thoại truyền ra.
Mễ Mị đưa tay ra khẽ xoa mũi, giả bộ miễn cưỡng đồng ý: "Được, đây là lần đầu tiên hai người chúng ta hợp tác với nhau, nên em đành chịu thiệt vậy." Vừa dứt lời, cô liền không nhịn được cười.
"Cảm ơn tiểu công chúa đã tha thứ cho sai lầm của thần." Kinh Hoằng Hiên tích cực phối hợp với trò đùa nhạt nhẽo của cô, sau đó anh còn bổ sung thêm: "Vì lợi ích chung, tôi yêu cầu công chúa phải phối hợp cùng tôi.
Em mau thay ảnh đại diện khác đi."
"Nếu đây là lời đề nghị của kim chủ ba ba, tôi chắc chắn sẽ làm theo~ "
——
Từng tia nắng ấm áp chiếu lên người của cô, Mễ Mị mở mắt ra, cô cảm thấy có hơi chói mắt nên vội đưa tay lên che chắn.
"Mẹ...!Con muốn ăn món cháo đậu đỏ..."
Cô mắt nhắm mắt mở, mơ mơ màng màng, lẩm bẩm nói.
Vô tình nhìn thấy chiếc máy thở ở gần giường bệnh, Mễ Mị ngay lập tức sững người lại.
Cô ngồi ngây ra đó một lúc sau, sau đó cô vùi mặt vào gối, cọ má xuống, cô muốn nhét tất cả nỗi buồn và sự mất mát vào trong lớp chăn dày.
Mễ Mị đột nhiên không muốn ngồi dậy, cô muốn bản thân mình bình tĩnh lại để không bị nhầm lẫn nữa.
Tối hôm qua sau khi trò chuyện cùng Kinh Hoằng Hiên, không biết cô đã ngủ say từ lúc nào.
Trong giấc mơ, cô mơ về thế giới trước kia của cô, có thể đó chính là quá khứ của cô.
Mẹ cô hỏi cô sáng nay muốn ăn món gì, Mễ Mị liền trả lời theo thói quen, cô nói mình muốn ăn món cháo đậu đỏ...
Hóa ra chỉ là nằm mơ...!Cô bây giờ vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện.
Đã lâu rồi cô không nằm mơ được về nhà, đột nhiên cô lại mơ thấy ngôi nhà của mình...!khiến cho mọi cảm xúc cô kìm nén trong lòng vỡ vụn ra.
Cô cảm thấy trái tim mình vô cùng trống rỗng.
Cô nheo mắt lại, nhìn thử lịch trên điện thoại, cô phát hiện đã bốn tháng trôi qua, kể từ ngày cô xuyên đến thế giới này.
Mễ Mị im lặng nhìn chằm chằm vào thời gian ghi chú trên điện thoại.
Hóa ra, cô đã xuyên đến đây được bốn tháng...
Đối với cô mà nói, bốn tháng quá dài...!và nó đã vượt qua mức chịu đựng của cô.
Cô chưa từng xa nhà lâu như vậy.
Cô còn nhớ lúc mình mới xuyên đến thế giới này, cô ngơ ngác không