Lúc tỉnh dậy Kinh Hoằng Hiên vẫn còn hơi mơ màng, cơ thể như cũ nặng trĩu, mí mắt vẫn có hơi nặng, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn.
Căn phòng chìm trong bóng tối, thỉnh thoảng có cơn gió thổi lướt qua, tấm rèm khẽ đung đưa.
Anh quay sang nhìn người đang nằm bên cạnh.
Mễ Mị đang nằm ở sát lề giường, hai tay cô đặt lên bụng.
Cô nằm thu mình ở một góc rất nhỏ, bộ dạng yên tĩnh giống chú mèo con.
Kinh Hoằng Hiên bật cười, anh nâng cánh tay phải lên, giúp cô điều chỉnh lại mái tóc.
Hình như đây là lần đầu tiên, sau khi bị bệnh tỉnh dậy, có một người ở bên cạnh chăm sóc anh.
Mễ Mị nằm bên cạnh Kinh Hoằng Hiên, bởi vì lo cho anh nên cô không dám ngủ sâu, anh vừa chạm vào, Mễ Mị liền mở mắt ra.
Cô vừa tỉnh dậy, ngay lập tức đặt tay lên trán của Kinh Hoằng Hiên.
Vẫn còn hơi nóng, nhưng đỡ hơn nhiều rồi.
Có vẻ thuốc đã phát huy tác dụng, sau khi ngủ một giấc cơn sốt đã hạ, nhìn anh có tinh thần hơn hẳn.
Mễ Mị thở phào nhẹ nhõm.
"Anh cảm thấy như nào?" Mễ Mị nhẹ nhàng hỏi.
"Đã đỡ hơn rất nhiều." Kinh Hoằng Hiên dịu dàng hỏi: "Em có mệt không?"
Mễ Mị vừa nghe Kinh Hoằng Hiên nói vậy, liền cảm thấy an tâm hơn, cô bật cười nhìn anh nói: "Em vẫn ổn.
Vì anh mới hạ sốt cơ thể còn hơi mệt.
Để em nhờ người đưa đồ ăn đến đây."
Mễ Mị vừa dứt lời, liền mở điện thoại ra chọn cho Kinh Hoằng Hiên một vài món ăn nhẹ tốt cho tiêu hóa.
Bây giờ đã là ba giờ chiều, anh đã ngủ một giấc khá dài, cả buổi sáng nay anh chỉ ăn đúng một bát cháo, chắc chắn cơ thể không thể chống chịu được.
Ngay cả cô cũng đang rất đói, chứ đừng nói đến người đàn ông cao lớn như anh.
Cô còn đang nói chuyện điện thoại nửa chừng, quay sang liền thấy Kinh Hoằng Hiên nhấc chăn lên, bước xuống giường.
Cô vội đưa tay ra ngăn cản anh: "Này, anh có nhớ là bản thân đang bị bệnh không, anh cần thứ gì thì cứ nói cho em, em đi lấy giúp anh."
Kinh Hoằng Hiên nghe thấy vậy liền phì cười: "Anh muốn đi toilet, em định giúp anh kiểu gì?"
Mễ Mị ngạc nhiên, cô không nghĩ tới vấn đề này!
Cô ho nhẹ một tiếng, cố che giấu sự xấu hổ: "Vậy anh nhớ phải cẩn thận, có cần em đỡ anh đi không?"
Kinh Hoằng Hiên đứng dậy, đi mấy vòng quanh giường, ngoại trừ chân tay có hơi mỏi ra, thì mọi thứ đều ổn.
"Không sao đâu, anh có thể tự đi." Nói xong, anh khẽ xoa đầu Mễ Mị, xoay người lại, bước chân vững vàng đi về phía nhà vệ sinh.
Mặt Mễ Mị đỏ bừng lên, cô cúi đầu xuống.
Kinh Hoằng Hiên ở trong toilet nhân tiện rửa mặt luôn, vừa mới bước ra ngoài, thì thấy Mễ Mị phủ lên vai của anh một chiếc áo khoác.
"Anh vẫn còn chưa khỏi bệnh, vì vậy anh phải mặc thêm áo ấm vào."
Kinh Hoằng Hiên ngoan ngoãn nghe lời, vừa mặc xong áo khoác, Mễ Mị dẫn anh ra ngoài phòng khách, bảo anh ngồi ghế sofa chờ cô.
Còn cô thì lật đật chạy vào bếp rót cho anh cốc nước ấm.
Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của cô, khóe môi anh khẽ nhếch lên, cầm cốc nước trong tay, anh cảm thấy trái tim mình trở nên vô cùng ấm áp.
Tiếng chuông ngoài cửa lần nữa vang lên, cô vội vàng chạy ra mở cửa.
Lúc quay về, trên tay cô cầm theo hai túi đồ.
Hai người vui vẻ thưởng thức bữa cơm, Kinh Hoằng Hiên có hơi đói bụng, nên anh đã ăn gần hết số thức ăn trên bàn.
Thi thoảng, anh lại phát hiện Mễ Mị đang nhìn trộm anh.
Anh quay sang hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
Mễ Mị khẽ lắc đầu, rồi cô lại gật đầu, đến ngay cả cô không hiểu nỗi mình đang làm gì, cô nhìn anh, bật cười nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là em nhìn thấy anh đã khỏi bệnh, nên cảm thấy vui thôi."
Mễ Mị giữ tay anh lại, cặp mắt long lanh: "Hai ngày sau, anh cùng em đi đến thăm Đường Đường, có được không anh?"
Kinh Hoằng Hiên nắm chặt lấy tay của cô, dịu dàng nói: "Ừ."
Mễ Mị ở đến tận tối muộn, sau khi ăn xong, Kinh Hoằng Hiên lại uống một liều thuốc, nhiệt độ cơ thể đã giảm xuống, cũng không có phản ứng gì bất thường, chỉ cần ngủ qua một đêm, đến ngày mai sẽ khỏe lại.
Mễ Mị lúc này mới chịu đứng dậy đi về.
Trước khi rời đi, cô vẫy tay chào tạm biệt anh: "Ngày mai em lại đến thăm anh."
Cánh cửa dần đóng lại trước mặt anh, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên lên tiếng: "Mị Mị."
Mễ Mị quay lại, cả hai người ôm chặt lấy nhau.
"Anh sẽ chờ em đến."
Anh cúi đầu xuống hôn lên trán của cô.
Vừa lưu luyến vừa quyến rũ.
Mễ Mị để tay lên bả vai của anh, ngay sau đó, cô dùng hai tay ép anh quay về phòng phòng ngủ: "Anh mau về phòng đi, ngoan ngoãn ngồi chờ em đến!"
Cô kiễng chân lên, hôn trộm lên khóe môi của người kia, nở nụ cười gian xảo, nhân lúc Kinh Hoằng Hiên không để ý, cô nhân cơ hội chạy trốn.
Kinh Hoằng Hiên đưa tay lên chạm vào khóe môi, anh nở nụ cười.
Nhịp tim đập ngày càng nhanh, ám chỉ rằng anh đang mất bình tĩnh.
Nếu không phải anh sợ lây bệnh cho cô, cô không thể rời đi dễ dàng như vậy đâu?
Tiếng chuông điện thoại từ trong phòng ngủ vang lên, Kinh Hoằng Hiên từ tốn nhấc máy.
"Khải Truyện, mau gửi cho tôi thông tin về Ninh Tuấn Thần."
Kinh Hoằng Hiên rời khỏi phòng ngủ, đi đến thư phòng, khởi động máy tính.
Mở hộp thư ra, anh nhấn vào file PDF mà Lưu Khải Truyện vừa mới gửi.
Máy in vang lên tiếng lạch cạch, Kinh Hoằng Hiên xếp gọn tập tài liệu lại.
Ninh Tuấn Thần đầu tư tiền vào viện nghiên cứu khoa học có thêm "Viện Nghiên Cứu Thẩm Uất".
Phía bên dưới là một số công trình nghiên cứu được công bố phát hành gần đây.
Thoạt nhìn qua thì chuyện này rất bình thường.
Ninh Tuấn Thần chỉ mời đầu tư tiền viện nghiên cứu mấy tháng này, nhưng trước đó anh ta không hề tỏ ra hứng thú với lĩnh vực này.
Kinh Hoằng Hiên tập trung nhìn vào dự án "khôi phục ký ức".
Anh nhắm mắt lại, trầm tư suy nghĩ, bàn tay giữ chặt lấy tập tài liệu.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ của anh.
"Hoằng Hiên, Lam Huệ đã đồng ý hợp tác."
"Thông báo cho mọi người, chuẩn bị họp."
Cụp.
Kinh Hoằng Hiên tắt điện thoại đi, trong đôi mắt lóe lên sự u ám.
Ha ha, sắp có trò hay để xem rồi.
——
——
Mễ Mị tựa lưng vào tường.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn cảm xúc.
Vừa nãy lúc Kinh Hoằng Hiên ôm cô và nói "Anh sẽ chờ em đến", không hiểu vì sao cô thấy trái tim của mình rất đau đớn, cô cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt.
Cảm xúc đè nén khiến cho cô đau đớn, cô liên tục vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được.
Mễ Mị