"Em bị tai nạn xe?!"
Mễ Mị gọi điện cho Mễ Quan nói mình đã xảy ra tai nạn xe trên đường, Mễ Quan hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, cô còn nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng bước chân.
Vừa nãy vì quá lo lắng nên cả cơ thể cô bị căng cứng, lúc này Mễ Mị cảm thấy sự mệt mỏi dần lan ra khắp cơ thể, cô yếu ớt dặn dò Mễ Quan: "Em vẫn ổn, không bị thương ở đâu, lúc đi đến đây anh phải chú ý an toàn..."
"Được, anh biết rồi, em đừng sợ, anh sẽ ngay lập tức đến đó."
"Vâng, anh ơi, anh đừng cúp máy điện thoại."
"Được rồi, anh hứa sẽ không cúp máy."
Mễ Mị nhắm mắt lại, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, giọng nói của người thân khiến cho cô thoải mái hơn rất nhiều, cô cắm tai nghe bluetooth, đầu dựa vào vô lăng, nghe Mễ Quan nói chuyện, thi thoảng cô khẽ gật đầu.
Cô cố tình không cho Mễ Quan cúp máy, vì cô sợ nếu bây giờ không có ai nói chuyện với cô, cô không kìm chế được mà gọi điện thoại cho Kinh Hoằng Hiên.
Vụ tai nạn diễn ra quá bất ngờ, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh vẻ mặt đau đớn hoảng sợ của anh.
Khi biết mình đã an toàn, cô muốn ngay lập tức gọi điện thoại cho anh.
Nhưng khi nhìn thấy Ninh Tuấn Thần đang đứng ngoài cửa.
Mễ Mị đột nhiên dừng lại.
Một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, Kinh Hoằng Hiên vừa mới tổ chức buổi họp báo.
Mà Ninh Tuấn Thần còn là nam chính, tốt nhất không nên để cho hai người này chạm trán nhau!
Lúc này, ánh mắt Ninh Tuấn Thần nhìn cô có gì đó rất lạ, cô không chút do dự, ngay lập tức gọi điện thoại cho Mễ Quan.
Đây không phải là thời điểm thích hợp, cô không thể để Kinh Hoằng Hiên đi đến đây.
"Em gái, anh đang đi trên đường, anh sẽ sớm đến nơi thôi." Mễ Quan bỏ qua sự sợ hãi, cố để cho giọng nói mình trở nên dịu dàng.
Vừa mới thoát khỏi cái chết, có lẽ cô đang rất hoảng sợ, anh ấy nghĩ mình nên an ủi và làm chỗ dựa cho cô.
"Anh..."
...
Hai người đàn ông bên ngoài nhìn ra được dáng vẻ hoảng sợ của Mễ Mị, cô đang mải nói chuyện điện thoại, cô không thèm để ý đến hai người kia.
Chủ nhân chiếc xe màu đen di chuyển đến cạnh cửa sổ xe của Mễ Mị, vừa hay đứng chắn tầm nhìn Ninh Tuấn Thần, anh ta kể lại toàn bộ vụ tai nạn bằng giọng điệu khoa trương, còn chà hai bàn tay vào nhau, còn cố tỏ vẻ ra đáng thương vô tội.
Trong lòng Ninh Tuấn Thần đang cố điều tra sự kì lạ của Mễ Mị, bên tai lại truyền đến giọng nói lải nhải của người đàn ông kia.
Ninh Tuấn Thần nhíu mày, anh quay sang nhìn kẻ kia.
Lúc này, anh ta mới đem lực chú ý lên người đàn ông này.
Chủ nhân chiếc xe màu đen đang cố bám theo Ninh Tuấn Thần, muốn giải thích tiếp, bị ánh mắt sắc như dao của Ninh Tuấn Thần nhìn qua, cảm giác nguy hiểm đó lại xuất hiện, anh ta biết ý giữ im lặng, chỉ biết nở nụ cười gượng gạo.
Người đàn ông này thực sự rất nguy hiểm, nhất quyết không để anh ta lại gần Mễ tiểu thư.
Nhưng ngay sau đó, nỗi sợ hãi anh ấy nhanh chóng được giải quyết, bởi vì cảnh sát giao thông đã đến.
Vụ tai nạn này xảy ra ở đúng điểm nút giao thông trọng điểm, đồn cảnh sát giao thông vừa nghe thấy tin tức liền điều quân đến.
Từ lúc vụ tai nạn xảy ra cho đến bây giờ, đội cảnh sát giao thông đã ở đây xử lý vô cùng chuyên nghiệp.
Ở ngã tư đường Tân An, cánh cửa xe phía bên phải của chiếc siêu xe Ben bị vỡ tan tành.
Thậm chí nó còn bị lật ngược, nhưng ngoại trừ vết xước bên ngoài ra thì mọi thứ vẫn ổn.
Thảm nhất chính là chiếc xe màu đen nằm ở phía bên trái, đầu xe bị nát bét, thậm chí còn đang bốc khói.
So sánh hai chiếc xe còn lại, thì chiếc xe Mễ Mị bị thiệt hại nhẹ nhất.
Xe của cô chỉ bị hỏng đèn pha bên phải.
Hai vị cảnh sát trẻ tuổi chạy đến, họ vừa nhận được tin tức đã ngay lập tức đi đến đây.
Vừa bước xuống xe, một trong số đó bắt đầu đứng giữa ngã tư phân luồng ô tô, còn người kia đứng khoanh vùng nơi xảy ra tai nạn.
Vì sắp đến giờ cao điểm, họ phải nhanh chóng xử lý để tránh tình trạng ùn tắc giao thông.
Một người cảnh sát lôi máy ảnh ra để chụp lại toàn cảnh, sau đó cùng đồng nghiệp bắt đầu phân tích hiện trường.
Những người này đã có kinh nghiệm xử lý các vụ tai nạn giao thông, vừa nhìn lướt chiếc xe ô tô, họ đoán thân phận mấy người này không hề đơn giản.
Ví dụ: chiếc siêu xe thể thao đang bị lật ngược kia, giá tiền của nó không hề rẻ.
Chắc chắn chủ nhân của nó là kẻ có tiền.
Còn chiếc xe màu trắng kia, giá tiền ít nhất cũng hơn một trăm vạn NDT, chủ nhân chiếc xe đó là một cô gái xinh đẹp, bộ quần áo cô đang mặc trên người không hề rẻ.
Chủ nhân chiếc xe ô tô màu đen kia, dáng vẻ tầm thường.
Nhìn sự hư hại nặng nề của chiếc xe đó, chắc bây giờ mang nó về cũng chỉ làm rác thải.
Vụ tai nạn đã được xảy ra một lúc, nhưng không khí giữa ba người này rất hòa hợp, không làm ầm ĩ lên.
So với hiện trường thảm khốc của vụ tai nạn, quả là khác nhau một trời một vực.
Điều này càng khiến cho hai vị cảnh sát giao thông cảm thấy bối rối.
Họ chỉ biết quay sang nhìn nhau, xem ra tình hình có vẻ khó giải quyết.
Đúng lúc này, một chiếc xe Porsche phanh gấp và dừng lại.
Có một người đàn ông bước xuống, anh ta vội vã chạy về chiếc xe ô tô màu trắng.
Mễ Quan đã dùng tốc độ nhanh nhất, anh ấy chỉ mất mười phút để đi đến đây.
Tóc anh ấy trở nên ướt đẫm, chạy đến gần xe ô tô Mễ Mị, vỗ về an ủi cô: "Mị Mị, anh đã đến nơi rồi!"
Mễ Mị đột nhiên ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt trắng bệnh không còn giọt máu, vừa nhìn thấy Mễ Quan, cô vui vẻ hét lên: "Anh ơi!"
Khi nhìn thấy người thân, nỗi sợ hãi trong lòng không thể kìm nén được nữa, cô nức nở bật khóc.
"Anh ơi! Em, em..."
"Mọi chuyện đã ổn rồi, em không cần sợ nữa, mau đi xuống đây, để anh chở em về nhà." Mễ Quan khi nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của em gái, anh ấy cảm thấy rất nhức nhối.
Anh cố gắng an ủi em gái, đồng thời cố kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
Chủ nhân chiếc xe màu đen lúc nhìn thấy Mễ Quan chạy đến, đã lặng lẽ rời đi.
Anh ta quay trở lại chiếc xe của mình, cũng lôi điện thoại ra.
Anh ta giả bộ đang gọi người thân, nhưng thực sự là đang giải thích với cấp trên.
Lực chú ý của Ninh Tuấn Thần đều tập trung lên hai anh em nhà họ Mễ.
Lúc Mễ Mị bước xuống xe, đôi mắt dần trở nên tập trung, anh ta quan sát một lượt từ trên xuống dưới.
Mễ Quan đỡ Mễ Mị xuống xe, thấy trên người em gái không có vết thương gì, anh ấy cảm thấy an tâm hơn.
Nhưng ngay sau đó, anh ấy lại nhớ đến tình trạng bệnh tim em gái mình, vội vàng hỏi: "Cơ thể có khó chịu ở đâu không?"
Mễ Mị khẽ lắc đầu: "Em uống thuốc rồi, hiện tại đã đỡ hơn nhiều."
"Được rồi, được rồi." Mễ Quan khẽ gật đầu, đưa Mễ Mị vào trong xe, còn dặn dò cô: "Em chờ anh một lúc, để anh đi ra đằng kia giải quyết chút chuyện."
Mễ Mị ngoan ngoãn gật đầu, sau khi ngồi lên xe của Mễ Quan, cô mệt mỏi chợp mắt trên ghế.
Lúc này Mễ Quan mới để ý ở trong hiện trường còn có hai người đàn ông khác, cơn tức giận anh ấy thổi bùng lên.
Vẻ mặt và khí chất trên người trở nên sắc bén.
Anh ấy nhìn lướt qua khung cảnh tang thương vụ tai nạn, nhất là cái xe màu đen kia giờ nó nát bét đến mức không còn nhìn ra hình dáng ban đầu!
Nếu em ấy xảy ra chuyện, anh!
Mễ Quan càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nhất là khi nhìn thấy Ninh Tuấn Thần, anh nhíu mày lại, tên Ninh Tuấn Thần này nổi tiếng là kẻ ngang ngược, đặc biệt trong khoảng thời gian gần đây, hành động của tên này ngày càng lớn mật.
Hơn nữa tên này có thù oán với Kinh gia, ngày hôm nay Kinh gia còn tổ chức họp báo, anh ấy có cảm giác tên này cố ý làm như vậy.
"Ninh Tuấn Thần, nếu mày dám đụng đến em gái của tao, tao sẽ không để mày được yên đâu!" Mễ Quan hùng hổ lao về phía Ninh Tuấn Thần, lúc này một vị cảnh sát xuất hiện, đứng giữa giảng hoà: "Được rồi, mấy vị phải giữ bình tĩnh.
Chúng ta sẽ cố gắng xử lý xong vụ việc này sớm, vừa không làm chậm trễ thời gian của mọi người, vừa không làm ảnh hưởng đến người khác."
"Vâng, mời các vị sang bên này, chúng ta sẽ lập biên bản trước." Có vị cảnh sát trẻ chạy đến, tay của anh ấy cầm theo giấy và bút.
Những lời này rất có lý, mà Mễ Quan không phải là kẻ không biết điều, anh ấy đứng yên một chỗ nhìn Ninh Tuấn Thần.
Ánh mắt của Ninh Tuấn Thần có gì đó rất kì lạ, giữ im lặng, không hề tức giận, ngoan ngoãn làm theo đề nghị của mấy người cảnh sát.
Chủ nhân chiếc xe màu đen kia, tỏ ra mình là một công nhân gương mẫu, là người đầu tiên đi đến trình bày giải thích vụ việc: "Xin chào mấy đồng chí cảnh sát, tôi là chủ nhân chiếc xe màu đen, lúc đó tôi..."
"Tôi sẽ đền bù tổn thất." Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên, đánh gãy lời nói của người đàn ông kia, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Ninh Tuấn Thần.
Ninh Tuấn Thần nhìn lướt qua mọi người, anh ta bình thản nói: "Tôi đã tự ý vượt đèn đỏ, là tôi làm sai trước.
Tôi sẽ đền bù tổn thất cho mọi người."
Anh ta từ nhận hết trách nhiệm về mình khiến cho tất cả mọi người ở đây đều rất bất ngờ.
Thậm chí còn nói mình cố tình vượt đèn đỏ.
Và cảnh sát giao thông không cần phải điều tra nữa, họ có thể tự kết luận luôn.
Bởi vì, họ chưa từng gặp kẻ nào dám ngang nhiên nhận trách nhiệm về mình, mấy người cảnh sát bối rối quay sang nhìn nhau.
Người đàn ông kia nghe thấy vậy, liền vội vàng lên tiếng: "Chuyện này, tôi sẽ nghe theo quyết định của mấy đồng chí cảnh sát..."
Mễ Quan khi nghe thấy Ninh Tuấn Thần cố ý vượt đèn đỏ, ngọn lửa trong lòng dần bộc phát.
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi, quay sang giơ ngón giữa với Ninh Tuấn Thần.
Được làm, mày cứ chờ tao đó!
Sau đó Mễ Quan lôi điện thoại ra nhờ cấp dưới đi đến xử lý chuyện này.
Chạy ra giải thích với cảnh sát, có vấn đề gì thì cứ nói với cấp dưới của anh ấy.
Còn nói cơ thể Mễ Mị không được tốt, lại vừa trải qua chuyện kia.
Nên anh ấy muốn đưa cô đến gặp bác sĩ.
Đã có người đứng ra nhận trách nhiệm, nên cảnh sát chỉ xin lưu lại số điện thoại Mễ Quan và hỏi anh muốn bồi thường thiệt hại thế nào.
Sau đó liền đồng ý thả cho hai người đi.
Lúc đầu họ còn tưởng vụ tai nạn này rất khó giải quyết, nhưng không ngờ mọi chuyện lại giải quyết nhanh như vậy.
Tuy vụ tai nạn này xảy ra rất nghiêm trọng, nhưng mọi chuyện đều đã giải quyết trong hòa bình.
Chủ nhân chiếc xe trắng xui xẻo vướng vào vụ tai nạn, còn chủ nhân chiếc siêu xe thể thao thừa nhận lỗi sai thuộc về mình, còn hứa sẽ bồi thường thiệt hại cho mọi người.
Chủ nhân chiếc xe màu đen, nói giao cho cảnh sát toàn quyền xử lý.
Hai đồng chí cảnh sát này, từ lúc đi làm đến nay, chưa từng giải quyết vụ việc nào đơn giản như vậy.
Mễ Quan vội vàng quay trở về xe ô tô.
Anh ấy không để ý rằng Ninh Tuấn Thần đã đi theo phía sau.
Anh ta cúi người xuống nhìn cô gái đang ngồi ở ghế phó lái, giọng điệu quan tâm nói: "Anh sẽ mua tặng em chiếc xe mới, coi như là lời xin lỗi gửi đến em nhé."
"Không cần, mau tránh xa tôi ra." Mễ Mị từ chối không chút do dự.
Cô nhíu mày lại, không thèm để ý đến Ninh Tuấn Thần.
Cái tên này bị điên rồi, cô không muốn có bất kỳ dây dưa gì với anh ta.
"Anh, chúng ta đi thôi." Mễ Quan khẽ gật đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo Ninh Tuấn Thần, cố tình nhấn chân ga, chiếc xe Porsche đi lướt qua chỗ Ninh Tuấn Thần đang đứng.
Cơn gió thổi qua cuốn bay góc áo của anh ta, kèm theo đó là một làn khói màu đen.
——
——
Làn khói đen bay mù mịt, Ninh Tuấn Thần khẽ nheo lại mắt nhìn theo Porsche dần đi khuất.
Vừa nãy nóii chuyện với Mễ Mị, vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, đôi mắt đen nháy hiện lên sự thích thú, tỏ vẻ quan tâm hỏi han.
Anh ta nở nụ cười lạnh lùng, hừ một tiếng.
Anh ta quay sang nhìn chiếc xe ô tô màu trắng bị bỏ lại, ngoại trừ đèn pha bị hỏng ra, còn có chân phanh trước có chút vấn đề, thì các bộ phận khác đều nguyên vẹn.
Nghĩ đến suy đoán lúc trước, Ninh Tuấn Thần khẽ liếm khóe môi, cố gắng kiềm chế sự phấn khích trong lòng xuống.
"Xin lỗi, ngài có thể cùng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến được không." Cảnh sát đi đến trước mặt Ninh Tuấn Thần.
Ninh Tuấn Thần quay sang nhìn vị cảnh sát, anh ta trầm tư suy nghĩ, sau đó khẽ gật đầu
Có một vị cảnh sát tiếp tục ở lại đây để xử lý hiện trường, còn vị cảnh sát khác dẫn Ninh Tuấn Thân về đồn.
Trên đường đi, Ninh Tuấn Thần và cảnh sát thảo luận với nhau về quá trình nộp phạt.
Người cảnh sát đó còn kêu anh ta ngồi đợi chủ nhân chiếc xe màu đen đến, người đó cũng đang trên đường tới đây, hai người sẽ tự thảo luận với nhau về vấn đề bồi thường.
"Không cần bàn bạc đâu, tôi sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của anh ta.
Tôi mong các đồng chí cảnh sát có thể giám sát quá trình giúp tôi." Ninh Tuấn Thần quả thật là người hào phóng.
Hành động của anh ta khiến cho mấy vị cảnh sát bối rối.
Thường thì việc này sẽ do hai bên liên quan tự thảo luận, chỉ khi dính líu đến pháp luật, công an mới vào giải quyết.
Nhưng bây giờ Ninh Tuấn Thần trao mọi quyền xử lý cho bọn họ.
Có khi nào, người này không hài lòng với kết quả thảo luận lúc trước.
Trước đó chưa biết thân phận của anh ta giờ họ đã biết, họ sợ mình sẽ đắc tội với anh.
Nên đành phải vui vẻ đáp ứng.
"Vậy thì ngài cứ yên tâm.
Tôi sẽ dựa theo mức độ hư hại của ô tô để quyết định xử phạt phù hợp.
Ngài đừng lo, tôi nhất định sẽ không để mấy người kia bắt chẹt ngài."
Ninh Tuấn Thần bật cười, đột nhiên lên tiếng: "Cục trưởng Mã ngày hôm nay có ở đây không? Tôi với ngài ấy có quen biết, vừa hay hôm nay đi đến đây.
Tôi muốn nói chuyện với ngài ấy."
Nụ cười trên khuôn mặt vị cảnh sát dần biến mất.
Người này đột nhiên nhắc đến cục trưởng Mã...!lại còn nhấn mạnh cả hai có mối quan hệ thân thiết...
"Ninh tiên sinh, ngài định..."
"Xùy." Ninh Tuấn Thần đột nhiên bật cười, anh ta chủ động giải thích: "Các anh cứ yên tâm, chuyện này không liên quan gì đến mấy anh.
Tôi đã hứa sẽ phụ trách toàn bộ trách nhiệm, chuyện này sẽ dừng lại ở đây."
"Tôi chỉ muốn nói chút chuyện phiếm thôi."
——
Ninh Tuấn Thần ở đồn cảnh sát khoảng tầm một giờ đồng hồ, lúc rời đi cục trưởng Mã còn chủ động đi ra tiễn anh ta.
Mấy người thuộc hạ anh ta mang theo đang chờ ở bên ngoài, Ninh Tuấn Thần ngay lập tức leo lên chiếc xe ô tô màu đen, rầm một tiếng, cánh cửa xe bị khóa trái lại.
Xe vẫn chạy với tốc độ nhanh như bay, Ninh Tuấn Thần ngồi ở ghế đằng sau, hai chân rạng ra, anh chiếm gần hết chỗ ngồi ở phía đằng sau.
Trên đùi còn có một chiếc laptop.
Ninh Tuấn Thân lôi từ trong túi một chiếc USB cắm vào máy tính.
Kết nối thành công, thư mục đó đã hiện trên máy tính.
Ninh Tuấn Thần nhấp chuột vào, bên trong thư mục chỉ có duy nhất một đoạn video clip.
Anh ta mở đoạn video ra xem, trong đó ghi lại cảnh hiện trường xảy ra tai nạn.
Anh ta tìm cục trưởng Mã, là để xin đoạn video này.
Thông qua