Đau! Đau quá!
Anh chưa từng cảm thấy đau như vậy!
Kinh Hoằng Hiên không thể nhịn được nữa, hai tay ôm chặt lấy đầu.
Mười ngón tay trắng bệch, móng tay bám chặt da đầu.
Giống như có một cái búa liên tục đập vào đầu, phá hủy tất cả mọi thứ, khiến cho cơ thể anh tách ra từng mảnh.
"Á á —— Á!! —— Á Á!"
Kinh Hoằng Hiên cắn chặt môi, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ.
Khung cảnh trước mặt đột nhiên thay đổi.
Từ quen thuộc, đến không quen thuộc lướt qua trong đầu anh, nhanh đến mức anh không kịp suy nghĩ, có thứ gì muốn thoát ra khỏi đầu của anh, muốn phá hủy bộ não của anh! Đây chính là linh hồn được ẩn sâu đằng sau con người của anh.
À! Lại là cậu, lần trước cảm ơn cậu đã giúp tôi.
...
Lại được gặp nhau, chúng ta thực sự rất có duyên ~
...
Giới thiệu với mọi người, đây là chú mèo nhà tôi đang nuôi, nó tên là Mễ Đường!
...
Kinh Hoằng Hiên túm chặt lấy tóc, khuôn mặt anh nhăn nhó.
Lúc này, tai của anh truyền đến một giọng nói quen thuộc, quen đến mức anh có thể gọi được tên của người đó.
Đó...!chính là...
Mấy ngày này vì sao anh lại tránh mặt em, lại còn không chịu nhận điện thoại của em?
...
Anh đúng là cái đồ đầu gỗ! Tạm biệt!
...
Anh, anh đã làm sai điều gì? Xin em, đừng giận anh nữa...
...
"Á —— Đừng!" Kinh Hoằng Hiên cảm thấy trong lòng mình rất buồn, những giọt nước mắt chảy xuống, anh cố đưa tay ra để với, anh cảm thấy mình sắp chạm tay tới.
Em không phải người sai, anh mới là người có lỗi.
Tại anh hết! Anh...!Anh đang làm cái gì vậy?
Tất cả những hình ảnh đó đều xuất hiện ở trong đầu anh, và cuối cùng, khung cảnh đó lại xuất hiện, nó đã khắc sâu vào trong trái tim của anh.
Cơ thể của cô gái tràn ngập máu, màu đỏ tươi, rất chói mắt.
Đôi mắt anh cũng biến thành màu đỏ.
"Kinh Hoằng Hiên! Kinh Hoằng Hiên! Anh vẫn ổn chứ! Anh có nghe thấy tiếng em nói không?" Mễ Mị bật khóc nức nở, mới một giây trước người đàn ông vẫn có khỏe mạnh, đột nhiên một giây sau anh đau đớn gầm lên.
Mễ Mị theo bản năng, vội vàng ôm chặt lấy Kinh Hoằng Hiên, cô không ngừng gọi tên anh.
Mễ Mị cảm thấy cơ thể của anh dần cứng lại, anh ngất lịm đi, tay của cô chạm vào khuôn mặt anh.
Nhất thời! Cô hốt hoảng, quên sạch những mình sắp sửa nói.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt anh đỏ như máu, nhìn anh giống như chú sói cô đơn, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em chờ anh đến tìm em nhé!"
Anh nhất định sẽ không để em gặp nguy hiểm...
Rầm một tiếng! Suy nghĩ trong đầu cô muốn nổi tung.
Mễ Mị trợn tròn mắt lên nhìn, khóe môi mở ra rồi khép lại, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát được.
Đúng lúc này, một tia sáng lóe lên.
Mễ Mị quay lại nhìn, cô phát hiện tia sáng đó phát ra từ trong balo.
Nó từ từ di chuyển và bao quanh toàn bộ cơ thể của Kinh Hoằng Hiên.
Một giây sau, Kinh Hoằng Hiên nhắm mắt lại, dần mất đi ý thức.
"Kinh Hoằng Hiên! Kinh Hoằng Hiên!"
Mễ Mị hoảng sợ liên tục gọi tên Kinh Hoằng Hiên, cô vội đỡ lấy cơ thể anh.
Vì quá nặng nên cô không thể đỡ được, may mà có chiếc ghế sofa đỡ cơ thể hai người lại.
Khung cảnh trước mặt dần biến thành màu đen.
Cô hít thở một hơi, trong đầu cô vang lên âm thanh khởi động của hệ thống.
[Kích hoạt chương trình P, tích—— mã hiệu trùng hợp, khởi động chương trình tự bảo vệ.
]
[ Hệ thống tiến hành khởi động, 5 giây sau sẽ chuyển sang trạng thái hôn mê.
]
[ Thời gian bắt đầu đếm ngược: 5/4/3...!]
Cùng lúc đó! Giọng nói Tam Vĩ vang lên: "Mễ Mị, tôi đưa cô vào không gian bên trong hệ thống!"
Khung cảnh trước mặt đột nhiên biến đổi, Mễ Mị lúc mở mắt ra, phát hiện mình đã ở không gian bên trong hệ thống.
"Tam Vĩ!" Mễ Mị nhìn thấy Tam Vĩ đang đứng cô.
Gặp lại Tam Vĩ, cô cảm thấy mình đã tìm được vị cứu tinh, trong lúc cô đang bị rơi vào đường cùng thì phát hiện lối thoát ở ngay trước mặt cô, cô vui mừng đến mức bật khóc: "Tam Vĩ, xin cậu hãy giúp tôi, cầu xin cậu hãy cứu lấy Kinh Hoằng Hiên! Vừa nãy anh ấy đột nhiên đau đầu, cơ thể căng cứng..."
"Cô không được di chuyển!" Khuôn mặt Tam Vĩ đột nhiên trở nên căng thẳng, không đợi cô nói hết câu đã ngay lập tức đưa tay ra ngăn cản Mễ Mị.
Mễ Mị ngơ ngác, cô nhìn thấy hướng Tam Vĩ chỉ, lúc này cô mới phát hiện, hóa ra cô với Tam Vĩ đang ở trong vòng tròn bảo vệ.
Cô định hỏi Tam Vĩ đã có chuyện gì xảy ra, lúc này cô mới để ý đến kỳ lạ ở nơi đây.
Không gian hệ thống biến thành màu trắng, không có bất cứ đồ vật gì.
Mà lúc này, ở giữa không gian, ở ngay phía dưới chỗ cô và Tam Vĩ đang đứng, xuất hiện một tủ pha lê hình chủ nhật, cái tủ pha lê đó đang bay lơ lửng giữa không trung, pha lê trong suốt, ở chính giữa có một người đang nằm yên bất động.
Kinh Hoằng Hiên!
Hả!!
Mễ Mị khiếp sợ, cô che miệng lại, tại sao Kinh Hoằng Hiên lại xuất hiện ở đây?!
"Mễ Mị, cô đi theo tôi, chúng ta sẽ di chuyển đến phòng điều trị." Tam Vĩ nắm chặt lấy tay của Mễ Mị, từ trong túi lôi ra viên ngọc màu vàng, đưa nó cho cô: "Ở chính giữa phòng sửa chữa có một khe năng lượng, cô nhớ thả viên ngọc xuống đó."
"Cái gì cơ?" Mễ Mị ngơ ngác nhìn viên ngọc đang cầm trong tay.
Có quá nhiều chuyện xảy ra cô vẫn chưa load kịp.
Tam Vĩ vỗ nhẹ vào tay của cô, dịu dàng nói: "Cô cứ thả viên ngọc này xuống trước đi, sau đó tôi giải thích cho cô nghe toàn bộ mọi chuyện."
Đôi mắt Mễ Mị hiện lên sự khó hiểu, cô khẽ gật đầu, sao đó nhìn về hướng Tam Vĩ đang chỉ, hai người từ từ di chuyển đến phòng trị liệu, và ngay lập tức tìm khe hở kia.
Bọn cô ngày càng tiến lại gần, khuôn mặt Kinh Hoằng Hiên ngày càng hiện rõ, chờ đến khi cả hai bọn cô chỉ còn cách phòng trị liệu khoảng tầm vài mét.
Mễ Mị đột nhiên không thể tiến lại gần được nửa, hơi thở gấp gáp, cơ thể run rẩy.
Ở trong trạng thái này, cơ thể anh đã không còn hơi thở, anh yên bất động trong chiếc hộp pha lê.
Ngôn Tình Sắc
Tam Vĩ khẽ thở dài, cầm lấy viên ngọc màu vàng ném vào khe hở năng lực.
Mễ Mị dùng cơ thể mình đang ngăn lực cản ở phía bên dưới.
Đôi lông mi dài che khuất đôi mắt, không thể nhìn rõ cảm xúc trong đôi mắt của cô.
"Tại sao anh ấy lại nằm trong này.
Viên ngọc đó..." Mễ Mị hít sâu một hơi, cô quay sang hỏi Tam Vĩ: "Thực sự có thể cứu được anh ấy..."
Tam Vĩ bất ngờ.
Hóa ra, Mễ Mị nghi ngờ cậu ấy đang muốn hãm hại Kinh Hoằng Hiên...
"Hầy." Tam vĩ dở khóc dở cười, khẽ lắc đầu: "Yên tâm, viên ngọc đó dùng để bổ sung thêm năng lượng bên trong phòng trị liệu, có thể khiến cho linh hồn của anh ấy nhanh chóng hồi phục."
"Tôi biết bây giờ cô đang rất bối rối.
Nhưng, xin cô hãy tin tưởng tôi." Tam vĩ nở nụ cười an ủi Mễ Mị.
Lông mi của Mễ Mị khẽ run lên, cô cảm thấy rất xấu hổ, nước mắt liên tục trào ra: "Tôi xin lỗi, tôi, tôi...!"
"Không sao đâu.
Đối với một người bình thường mà nói, những gì cô đang làm đều rất tốt."
"Anh ấy chính là chủ nhân của hệ thống, ở trong không gian này, không ai có thể hại anh ấy."
Những lời nói của Diêu Tam Vĩ giống như tiếng sét đánh bên tai.
Mễ Mị đột nhiên quay sang nhìn người trước mặt, đây thực sự là chuyện rất khó tin, cô không biết nên nói gì.
Tam Vĩ nghiêm túc nhìn Kinh Hoằng Hiên đang nằm trong phòng trị liệu, cậu ấy từ tốn giải thích: "Tôi không hề kéo anh ấy vào đây."
"Là do anh ấy mở chương trình P lên."
"Kinh Hoằng Hiên, cũng giống như tôi.
Đều là kiểm soát viên."
——
——
Viên ngọc màu vàng từ từ xuyên qua khe hở năng lượng, viên ngọc tỏa ra ánh sáng, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nó tụ lại biến thành năng lượng trên đầu Kinh Hoằng Hiên, tạo thành hình ngôi sao.
"Anh ấy, sẽ ổn chứ?" Mễ Mị lo lắng nhìn Kinh Hoằng Hiên, cô buồn bã hỏi.
Tam vĩ dịu dàng an ủi cô: "Không sao đâu.
Cô đừng có lo lắng."
"Tôi không thể thoát ra được vòng tròn bảo vệ cô tạo ra.
Bây giờ, cô hãy làm theo những gì tôi nói, tạm thời chúng ta cố gắng mở rộng vòng tròn bảo vệ." Tam vĩ chỉ vào tấm bảng điều khiển ở gần chỗ Mễ Mị