Sau khi trở về biệt thự, Tạ Chiêu lập tức quay về phòng của mình, Lục Thừa Tư tới phòng sách, rất nhanh, một vệ sĩ ở bên ngoài gõ cửa một cái: "Cậu chủ.""Vào đi."Tiếng Lục Thừa Tư rơi xuống, vệ sĩ đẩy cửa vào, đặt một cái USB lên bàn Lục Thừa Tư: "Đồ cậu cần, tôi đã copy rồi."Lục Thừa Tư gật đầu, hỏi anh ta: "Máy tính của cô ấy không cài mật khẩu à?""Có cài, tôi thử sinh nhật của cô ấy thì mở ra.""..." Lục Thừa Tư im lặng một lát, "Tôi biết rồi."Vệ sĩ rời khỏi phòng sách, thuận tay đóng cửa lại.
Lục Thừa Tư cắm USB vào máy tính, mở một file tài liệu.Chính là "Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua".Anh đã nghe mẹ nói đến câu chuyện này từ lâu, mặc dù anh chẳng thèm ngó tới, nhưng sau lần Tạ Chiêu nói súp lơ xanh, anh vẫn rất để ý.Bởi vì hiện tại truyện này không còn đăng chương lên mạng, Lục Thừa Tư suy đoán nếu Tạ Chiêu viết thật, chắc hẳn lưu trong máy tính, bèn sai người copy một bản.Ngoài buổi tối Tạ Chiêu đi ngủ, ban ngày cũng sẽ không khóa trái cửa, vệ sĩ nhân lúc hôm nay cô tới ven hồ tản bộ, đi vào copy một bản.Số lượng chữ của truyện rất nhiều, Lục Thừa Tư tìm ba chữ "súp lơ xanh" trong tài liệu, quả nhiên tìm được tình tiết mình ăn súp lơ.
Anh híp híp mắt, tự hỏi việc này.Bởi vì truyện không tiếp tục đăng trên internet, cho nên không nhìn ra cô viết lúc nào, cũng có thể sau khi anh ăn súp lơ, cô mới viết theo đó.
Nhưng đoạn cuối của câu chuyện, cô thật sự viết cô hai lần liên tục rút trúng giải nhất, đây chắc chắn là cô viết trước khi rút thưởng.Chân mày Lục Thừa Tư cau lại, chẳng lẽ cô thật sự có siêu năng lực? Nếu như một lần rút giải nhất còn có thể là may mắn, liên tục hai lần, xác suất quả thật hơi thấp.Anh suy nghĩ thêm một lát rồi trượt tài liệu lên trên."Tạ Mỹ Lệ tiện tay mua một tờ vé số ở cửa hàng giá rẻ dưới nhà, không ngờ buổi tối rút thưởng, cô lại trúng giải nhất."Lục Thừa Tư: "..."A, còn nói mình sợ giảm thọ mười năm, không dám viết chuyện lớn gì.
Đây không phải vừa đến đã làm mình trúng độc đắc sao?Quả nhiên là đồ lừa gạt.Bởi vì truyện hơi dài, Lục Thừa Tư dự định bỏ thời gian rồi nghiên cứu cẩn thận câu chuyện này, nhưng anh không ngờ tới chính là, ngày hôm sau lúc anh mở file ra xem, file lại biến mất một cách ly kỳ.Người khác không thể tùy tiện vào phòng sách của anh, lại càng không có người đến động vào máy tính của anh, huống hồ, mật khẩu máy tính của anh cũng không đơn giản như của Tạ Chiêu.Nhưng file tài liệu lại biến mất, tìm khắp máy tính cũng không tìm được."Làm sao vậy, cậu chủ?" Triệu Khoan thấy sắc mặt anh không tốt lắm ngồi trước bàn sách, cho rằng sức khỏe anh không thoải mái, vội vàng đi lên hỏi thăm một câu.Lục Thừa Tư im lặng một hồi, mới lắc đầu nói: "Không sao, xuống ăn cơm trước."Lục Thừa Tư và Triệu Khoan đi xuống nhà, thấy Tạ Chiêu đang nhận chuyển phát nhanh.
Chuyển phát nhanh ở trang viên đều là đưa đến chỗ bất động sản rồi lại từ bất động sản đưa tới."Mặc dù nơi này không có thức ăn ngoài, nhưng còn có thể nhận chuyển phát nhanh, tôi lại vui rồi." Tạ Chiêu vui tươi hớn hở ôm hai thùng lớn muốn lên tầng, quản gia thấy thế vội vàng tới hỗ trợ."Cô Tạ, tôi mang lên giúp cô.""Không sao không sao, tôi ôm được mà." Tạ Chiêu ôm thùng xoay người, nhìn thấy Lục Thừa Tư và Triệu Khoan đứng ở đó."Chào cậu chủ Lục." Tạ Chiêu cười chào hỏi anh.
Lục Thừa Tư hơi cau mày, nhìn chằm chằm hai thùng lớn trong lòng cô: "Cô mua cái gì vậy?"Tạ Chiêu nhìn anh nháy mắt mấy cái, dứt khoát đặt thùng xuống đất: "Được thôi, hôm nay tôi để anh kiến thức một chút."Lục Thừa Tư khinh thường cười gằn một tiếng, Tạ Chiêu tìm dao con, hai ba lần mở thùng ra: "Nhìn đây, mì cay, bún chua cay, bún ốc, còn có que cay!""..." Lục Thừa Tư ghét bỏ mà nhìn những túi hàng xanh xanh đỏ đỏ, "Tất cả đều là thực phẩm rác.""Tôi thích ăn thực phẩm rác đấy, làm sao." Tạ Chiêu hừ hừ hai tiếng, lại bê thùng lên."Chờ một chút." Lục Thừa Tư lại gọi cô lại, "Cái khác thì thôi, không cho phép nấu bún ốc trong nhà.""..." Cô cũng không tin, một biệt thự lớn như thế, cô lặng lẽ nấu bún ốc, Lục Thừa Tư còn có thể phát hiện hay sao?Cô ôm đồ đi về phía trước hai bước, lại quay đầu nói với quản gia: "Đúng rồi quản gia, lát nữa tôi muốn ra cửa một chuyến, có thể chuẩn bị một chiếc xe giúp tôi không?""Được, tôi đi sắp xếp.""Cảm ơn!" Tạ Chiêu cười khẽ nói tiếng cám ơn, ôm thực phẩm rác bảo bối của mình trở về phòng.
Lục Thừa Tư ngồi bên bàn ăn, thấy cơm trưa của Tạ Chiêu đã được dọn đi, hỏi một câu: "Cô ấy đã ăn rồi?""Đúng vậy, hôm nay cô Tạ xuống rất sớm, chắc là vì sớm đi ra ngoài." Quản gia nói xong khom người với Lục Thừa Tư rồi đi sắp xếp xe cho Tạ Chiêu.Lục Thừa Tư ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi thì thấy Tạ Chiêu đi từ trên tầng xuống.
Bình thường cô đều tuỳ ý buộc đầu củ tỏi, mặc áo thun quần đùi đi dép lê, lúc này ngược lại xoã tóc xoăn khoác trên vai, còn thay một chiếc váy liền xinh đẹp, kết hợp với đôi giày cùng màu.Lúc ngang qua Lục Thừa Tư, Lục Thừa Tư mơ hồ ngửi thấy mùi dầu gội của cô."Cô Tạ, xe đã chuẩn bị xong, giờ xuất phát hả?" Quản gia đi lên trước hỏi Tạ Chiêu.Tạ Chiêu gật đầu: "Ừm, làm phiền chú dẫn tôi đi.
A đúng rồi, chú có số của tôi không? Nếu lúc tôi không có ở đây, cậu Lục có chuyện gì, chú có thể kịp thời gọi điện thoại cho tôi."Lục Thừa Tư nghe nói như vậy cười khẩy một tiếng: "Cô thật sự coi mình là bác sĩ?"Tạ Chiêu quay đầu nhìn anh một cái, cười nói: "Sao, anh cũng muốn phương thức liên lạc của tôi à?""..." Lục Thừa Tư ngậm miệng.Tạ Chiêu hài lòng mỉm cười, đi theo quản gia ra ngoài.
Sau khi cô ra ngoài, Triệu Khoan nhìn bóng lưng của cô nói với Lục Thừa Tư: "Cậu chủ, cô Tạ ăn mặc xinh đẹp như vậy, không phải đi gặp bạn trai chứ?"Lục Thừa Tư ngước mắt nhìn anh ta một cái: "Liên quan gì tới tôi?""..." Ặc, không liên quan.Triệu Khoan không nói gì thêm, đẩy Lục Thừa Tư trở về phòng nghỉ ngơi.Hôm nay Tạ Chiêu đi ra ngoài họp kịch bản.
Hạng mục của Thi tổng, kịch bản năm tập đầu đã sửa bản thảo sơ bộ, theo kế hoạch phim truyền hình này có 36 tập, Thi tổng giục gấp, Tạ Chiêu tìm Cố Chi Chi đến giúp mình viết một phần kịch bản.Hôm nay ra ngoài chính là hẹn Cố Chi Chi và Thi tổng cùng nhau họp về kịch bản, bàn bạc sắp xếp sau này.
Tạ Chiêu gửi định vị công ty Thi tổng cho Cố Chi Chi, Cố Chi Chi tới sớm hơn cô, nhưng đến cũng không đi lên ngay, mà ở dưới lầu chờ Tạ Chiêu đi cùng.Tạ Chiêu nhìn thấy cô ấy, cố ý trêu ghẹo một câu: "Không phải chứ, chị Chi Chi có cảnh gì chưa từng gặp, cái này đã luống cuống rồi?""Phi, mình cũng vừa tới." Cố Chi Chi nói, nhìn thoáng qua chiếc xe đưa Tạ Chiêu tới, "Xế yêu Cayenne của cậu đâu? Làm sao không đi?"Tạ Chiêu không nói chuyện Lục Thừa Tư với bọn họ, bỗng nhiên bị hỏi, cô vội ho một tiếng nói dối: "A, mình đưa xe đi bảo dưỡng, nên bắt xe tới.""Cậu đi họp kịch bản, còn bắt xe sang?" Cố Chi Chi trợn mắt há miệng với diễn xuất của Tạ Chiêu, "Không hổ là cô Tạ, phô trương càng lúc càng lớn.""Khụ, bình thường.""Không phải, anh ta đưa cậu đến rồi tại sao còn chưa đi? Chẳng lẽ ở chỗ này chờ cậu?""..." Tạ Chiêu cưỡng ép kéo tay Cố Chi Chi, chạy lên tầng, "Cậu quan tâm xe như vậy làm cái gì? Nghĩ đến kịch bản của chúng ta đi."Nói đến đây, Cố Chi Chi