Mặc dù “Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua” là tác phẩm giải tỏa cảm xúc của Tạ Chiêu, nhưng bản chất nó vẫn là một tiểu thuyết, nếu là tiểu thuyết thì phải có câu chuyện.Ngày thường Tạ Chiêu viết kịch bản tốn rất nhiều tế bào não, quyển này cô chỉ muốn viết một câu chuyện tình yêu không cần động não.Câu chuyện tình yêu đầu tiên phải có nam chính, cô dựa theo sở thích của mình, sáng tạo ra một người đàn ông hợp gu của mình―― Cảnh sát thiên tài tuổi còn trẻ đã phá nhiều vụ án lớn và kỳ lạ, tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, vai rộng eo hẹp chân dài, dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ.Tạ Chiêu đặt tên cho anh là Sở Anh Tuấn, cùng với Tạ Mỹ Lệ của cô nghe xong chính là tên cặp đôi.Nếu như đặt ở quá khứ, Tạ Chiêu gặp được một người giống hình tượng nam chính của cô, cô sẽ chỉ cho rằng đó là trùng hợp.
Nhưng bây giờ không giống, phản ứng đầu tiên của cô chính là nam chính mình viết cũng thành sự thật.Tất cả mọi người phát hiện Tạ Chiêu đang nhìn Sở Dật, bản thân Sở Dật dùng dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Tạ Chiêu.
Vừa rồi Viên Tư Kiệt không nghe rõ lời nói của Tạ Chiêu, chỉ nghe loáng thoáng cô nói cái gì mà nam chính.Trong đội cảnh sát có rất nhiều nữ cảnh sát thích Sở Dật, còn có rất nhiều người bị hại là nữ chạy tới cục cảnh sát tặng cờ thưởng cho Sở Dật, Viên Tư Kiệt không hề cảm thấy kinh ngạc.
Cho nên thấy Tạ Chiêu như thế, anh ta cũng tự nhiên cho rằng cô cũng bị đổ gục bởi sức hút của Sở Dật: “Cô Tạ, anh Sở của chúng tôi còn chưa có bạn gái, cô cố lên nhé.”“…A?” Tạ Chiêu có chút phản ứng không kịp, lời nói của Viên Tư Kiệt vào tai trái lại ra tai phải của cô.
Viên Tư Kiệt lắc đầu, chân thành nói với cô: “Mặc dù anh Sở đẹp trai, nhưng người cạnh tranh cũng đông, trong đội cảnh sát chúng tôi còn rất nhiều chàng trai xuất sắc độc thân, cô cũng có thể nhìn xem.”Hiện giờ đầu óc Tạ Chiêu không rảnh xử lý mỗi chuỗi dài lời nói của Viên Tư Kiệt, nhưng Lục Thừa Tư bên cạnh cô lại nghe rõ ràng.
Sắc mặt anh u ám hơn lúc tới cục cảnh sát không ít, không đợi Khương Vũ chụp ảnh xong, đã nói với Triệu Khoan: “Đi.”Triệu Khoan đuổi theo sát anh, Khương Vũ thấy bọn họ rời đi, “tách tách tách” chụp mấy tấm ảnh mấy người Viên Tư Kiệt rồi cũng đuổi theo.
Tạ Chiêu bị bỏ lại, Khương Vũ đi vài bước lại quay về, kéo cô đi cùng.Sở Dật nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài, đến trước mặt Viên Tư Kiệt hỏi một câu: “Cô gái ban nãy là ai?”Viên Tư Kiệt nói: “Anh nói cô Tạ hả? Chính là một biên kịch rất nổi tiếng, tên Tạ Chiêu.”“Biên kịch?” Sở Dật lại nhìn thoáng hướng bọn họ rời đi, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, “Biên kịch làm sao lại đi cùng Lục Thừa Tư?”“Cái này anh không biết đâu!” Viên Tư Kiệt hạ giọng, lén nói những tin anh ta hóng được cho Sở Dật, “Cô Tạ này là Lý Tuyền mời về chữa bệnh cho con trai bà ấy.”“Chữa bệnh?” Lời này càng lạ hơn, Sở Dật cười một tiếng, nhìn anh ta nói, “Bây giờ biên kịch cũng có thể chữa bệnh?”“Cái này ai biết, dù sao Lý Tuyền tin tưởng, nghe nói còn là tên thần côn Thường Tại Tâm giới thiệu.”Thường Tại Tâm là thần côn nức tiếng ở thành phố A, ở cục cảnh sát cũng có tên tuổi.
Sở Dật nghe việc này còn liên quan đến Thường Tại Tâm, cảm thấy khá thú vị: “Cái này không phải là lừa đảo sao?”“Còn không phải sao?” Viên Tư Kiệt sáp lại, “Nhưng người ta cũng không báo cảnh sát, còn mời người vào trang viên nhà mình ở.”“Ồ?” Sở Dật cười một tiếng, hơi tò mò, đang yên đang lành làm biên kịch, làm sao tự dưng bắt tay với thần côn rồi?Bên ngoài cục cảnh sát, sau khi Tạ Chiêu ngồi lên xe còn chưa tỉnh lại sau kích thích vừa rồi.Bởi vì lần đầu cốt truyện cô viết trở thành sự thật là bắt đầu từ Vương Tiến ngoại tình bị đánh vỡ đầu, cho nên cô chưa từng nghĩ tới, cốt truyện trước đó cũng sẽ trở thành sự thật.Đội trưởng Sở ở cục cảnh sát cô nhìn thấy hôm nay, rốt cuộc thật sự là nam chính của cô, hay là chỉ là trùng hợp thôi?Trong lòng Tạ Chiêu rất loạn, xe dừng lại trong trang viên cô cũng không phát hiện.“Đến rồi.” Lục Thừa Tư nhìn Tạ Chiêu bên cạnh, gọi cố một tiếng.
Bấy giờ Tạ Chiêu mới tỉnh táo lại, mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ: “A, nhanh như vậy đã đến rồi?”Lục Thừa Tư hơi cau mày: “Cô đang suy nghĩ gì mà tập trung như vậy?”Tạ Chiêu nghe anh hỏi thế, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay anh, sắc mặt nghiêm túc: “Tôi nói với anh cái này, đội trưởng Sở kia, là một nhân vật do tôi viết!”“…Ồ.” Lục Thừa Tư bật ra một tiếng.Tạ Chiêu tiếp tục nghiêm túc nói với anh: “Tôi không ngờ anh ấy cũng biến thành sự thật, vậy phải làm sao bây giờ!”“…” Lục Thừa Tư im lặng một lát, nhìn cô nói, “Vậy cô nên vui mới đúng, tôi thấy cô thích anh ta lắm mà.”“Cái này, tôi rất thích anh ấy, dù sao cũng là nhân vật xây dựng dựa theo sở thích của mình, thế nhưng…”Tạ Chiêu còn chưa nói hết, Lục Thừa Tư đã kéo cánh tay mình ra, không quay đầu lại xuống xe.Tạ Chiêu hơi sửng sốt, đuổi theo anh đi xuống: “Anh chờ một chút, tôi còn chưa nói xong mà!”Có vẻ Lục Thừa Tư không muốn nghe cô nhảm nhí chuyện nam chính của cô thành sự thật, đi thẳng về phòng, Tạ Chiêu bĩu môi, cũng trở về phòng của mình.
Vừa về đến phòng, cô mở ngay tài liệu của mình ra, nhìn chằm chằm tình tiết mình viết trước đó ngây người nửa ngày.Không được, cô nhất định phải làm rõ chuyện này.Cô đặt hai tay trên bàn phím, dừng lại một giây, mới cẩn thận gõ chữ: “Chào mày, tài liệu tinh.”Tài liệu lấp lóe hai lần, trả lời cô một khuôn mặt cười giễu cợt.Tạ Chiêu nghẹn họng một chút, tiếp tục nhập vào tài liệu: “Siêu năng lực này rốt cuộc là sao? Đội trưởng Sở lại là chuyện gì?”Tài liệu vẫn chỉ trả lời cô một khuôn mặt tươi cười.Tạ Chiêu nổi giận, phẫn nộ nhập vào: “Mày ngoại trừ biết trả lời khuôn mặt tươi cười, mày còn biết làm cái gì!”――”Tự bế.”Lần này trên màn hình rốt cuộc xuất hiện từ khác, Tạ Chiêu còn chưa kịp phản ứng, tài liệu đã tự đóng lại.
Ngón trỏ của cô nhanh chóng nhấn chuột hai cái, nhưng tài liệu vẫn không mở ra.Tạ Chiêu: “…”Giỏi lắm, đây chính là “Tôi tự bế” sao? ????Tạ Chiêu dứt khoát cầm điện thoại di động lên, muốn mở tài liệu từ điện thoại, không ngờ tài liệu này còn tự bế mọi nơi, trên điện thoại di động cũng không mở được.“Được thôi, mày cứ tự bế đi, tao xem mày có thể tự bế bao lâu.” Tạ Chiêu ném di động qua một bên, một lát sau lại cầm lấy, mở trò chơi.Mà lúc này, Lục Thừa Tư đang ngồi trong phòng sách của mình, đọc tác phẩm “Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua” của Tạ Chiêu.Bởi vì bản copy trong máy tính lần trước không còn, cho nên anh lên trang Phổ Giang, đọc những chương Tạ Chiêu đã đăng trên mạng.Cô không nói dối, trong truyện của cô có một nam chính thật, tên là Sở Anh Tuấn.
Anh còn rất trẻ nhưng đã là nhân vật truyền kỳ của cục cảnh sát, tất cả vụ án chưa giải quyết được đến tay anh đều có thể tìm được phương pháp phá giải.
Anh không chỉ có trí thông minh vượt trội, còn có gương mặt đẹp trai, nhất là nốt ruồi lệ dưới mắt phải càng điểm thêm vẻ quyến rũ bên trong chính khí ngời ngời trên người anh.“A.” Lục Thừa Tư đọc một lát bật cười giễu cợt, anh nhấn vào khung bình luận, để lại đánh giá của mình.“Từ tướng mạo học mà nói, nốt ruồi lệ không phải thứ gì tốt.
Người có nốt ruồi lệ vận mệnh nhiều thăng trầm, gặp rất nhiều cực khổ.
Từ khoa học mà nói, đây chính là sắc tố tích tụ.”Viết xong, anh nhấn nút đăng, hệ thống lại nhắc nhở anh phải nhập một cái tên.
Anh lười đặt tên, trực tiếp nhấn tự động tạo bên cạnh.Sau khi đăng thành công, anh tiếp tục đọc những chương sau, đồng thời cần cù để lại lời mắng của mình.
Vừa đăng một bình luận mới xong, Khương Vũ gọi điện thoại cho anh.
Lục Thừa Tư tưởng rằng công ty có chuyện gì, bắt máy rất nhanh, không ngờ Khương Vũ mới mở miệng chính là Sở Dật: “Lục tổng, vừa rồi tôi về đã điều tra sơ qua về Sở Dật, hố, thật sự là danh bất hư truyền, từng phá được rất nhiều vụ án lớn, nói là ánh sáng cục cảnh sát không khoa trương chút nào.”Lục Thừa Tư nhíu mày, mở miệng hỏi anh ta: “Cậu đặc biệt gọi điện thoại tới, chính là để nói với tôi cái này?”Giọng Khương Vũ rất khoa trương: “Lục tổng, cậu đừng không coi chuyện này ra gì! Phần lớn con gái đều có tâm lý sùng bái anh hùng, người đại diện hình tượng cảnh sát ngay thẳng, dáng dấp lại đẹp trai như Sở Dật rất dễ bắt được thiện cảm của các cô ấy! Cậu không nhìn thấy hôm nay cô Tạ trông thấy anh ta, trợn cả mắt lên sao!”“Nói hết rồi?”Phát hiện giọng nói của Lục Thừa Tư không tốt, Khương Vũ thức thời bắt đầu rút lui: “Tôi chỉ hỏi một câu hỏi cuối cùng, cậu thêm phương thức liên lạc của cô Tạ chưa?”Lục Thừa Tư ấn mạnh một cái trên màn hình điện thoại di động, kết thúc cuộc gọi.Ngồi trên ghế tự tức giận trong chốc lát, Lục Thừa Tư đi tìm Lý Tuyền xin nick Wechat của Tạ Chiêu.Tạ Chiêu đang chơi game vui vẻ, bỗng nhiên nhận được lời lời kết bạn Wechat.
Cô ấn mở tin tức nhìn thoáng qua, người kết bạn với cô lại là Lục Thừa Tư.Tạ Chiêu kết bạn với anh, chủ động gửi tin nhắn qua: “? Anh có Wechat cơ à?”Lục Thừa Tư: …Bà nội Quách đối diện nhà cô còn có Wechat, tại sao tôi không thể có?Tạ Chiêu: Lúc trước tôi nói kết bạn, anh không kết, tôi tưởng rằng anh không có Wechat.Lục Thừa Tư: …Tôi chỉ đơn thuần không muốn kết bạn mà thôi.Tạ Chiêu: A, vậy tôi xoá anh đi.
[mỉm cười]Lục Thừa Tư:…Tạ Chiêu nhắn lời hung ác xong, tiếp tục chơi game, một lát sau, Lục Thừa Tư nhắn tin đến.“Cô xoá tôi rồi?”Tạ Chiêu: “…”Tạ Chiêu: Ha ha ha ha ha ha ha cười ha ha chết tôi rồiTạ Chiêu: [Thăm dò.jpg]Lục Thừa Tư: [mỉm cười]Tạ Chiêu: Yên tâm đi không xóa anh [Vỗ vỗ đầu.jpg]Lục Thừa Tư không được tự nhiên mím môi, thả di động xuống, không tiếp tục trả lời tin nhắn nữa.Tạ Chiêu chơi game xong, lại đi nhìn thoáng qua, tài liệu còn chưa tự bế xong.
Cô nghĩ ngợi, ấn mở trang web Phổ Giang, tìm kiếm tác phẩm của mình.Cô ngược lại muốn xem xem có phải tài liệu tự bế thì truyện của cô trên trang web cũng bị ẩn luôn không.Truyện trên trang web vẫn còn ở đó, cũng không bị ẩn đi, nhưng Tạ Chiêu lại lướt thấy mấy bình luận, đều là hôm nay gửi.Từ khi tác phẩm này được đăng nhiều kỳ, chưa từng nhận một bình luận nào, hôm nay lại nhận được nhiều bình luận như vậy, có thể nói là kỳ quan.Người để lại bình luận tên là “Cẩu Đản có chút danh tiếng ở đất này”, hết thảy để lại cho cô năm bình luận, tất cả đều nhằm vào nam chính Sở Anh Tuấn.Hơn nữa còn đánh giá cho cô 0 kiểm.…Người này mò từ đâu tới! Ngay cả truyện flop như thế cũng không buông tha!Tạ Chiêu battle với cô ta trong khu bình luận, cũng không biết đối phương có trả lời mình hay không.Trả lời bình luận xong, Tạ Chiêu vẫn nhớ chuyện đội trưởng Sở.
Rốt cuộc đội trưởng Sở này với đội trưởng Sở trong truyện của cô có phải một người hay không? Đã không hỏi ra cái gì từ chỗ tài liệu, cô sẽ tự mình đi thăm dò thực hư.Ngày hôm sau Tạ Chiêu đeo khẩu trang, kính râm, đội mũ lưỡi trai, lén lén lút lút mai phục gần cục cảnh sát.Trời nắng chói chang, Tạ Chiêu có chút không chịu nổi, cô muốn tìm chỗ râm mát để trốn, lại trông thấy mấy người từ bên trong cục cảnh sát đi ra, trùng hợp trong đó có đội trưởng Sở mà cô đang chờ.
Sở Dật như nhận ra cái gì, quay đầu nhìn thoáng qua, Tạ Chiêu lập tức rụt đầu về.“Đội trưởng Sở, sao vậy?” Một đồng nghiệp đi cùng Sở Dật hỏi một câu.
Sở Dật mỉm cười, ném chìa khóa xe cho anh ta: “Tôi đi qua đó nhìn xem, các anh đi trước đi.”Sở Dật đi về phía Tạ Chiêu, lúc này Tạ Chiêu trốn ở đó, nghĩ xem Sở Dật đi chưa.
Lúc cô lại thò đầu ra, bị Sở Dật xách lấy gáy cổ áo một cách chính xác.“A, cứu, cứu mạng.” Tạ Chiêu giãy giụa theo bản năng, cô không biết tại sao mình lại bị người ta xách lên, “Anh Sở, nhẹ xíu nhẹ xíu, người một nhà.”“Người một nhà?” Sở Dật cười nhìn cô một cái, buông tay ra để cô xuống, “Nói đi, giữa ban ngày lén lén lút lút mai phục ở cửa cục cảnh sát, muốn làm cái gì?”“Không, tôi không muốn làm cái gì hết á.” Tạ Chiêu bắt đầu nói bậy, “Tôi tản bộ ấy mà, trùng hợp ngang qua đây thôi.”“Bình thường cô tản bộ đều thích che mình thành như vậy sao?”“Ặc… Anh không biết đâu,