Bốn năm trước, Tạ Chiêu đang học năm tư đại học.
Trong lúc học đại học cô đã bắt đầu viết tiểu thuyết trên mạng, nhưng bởi vì liên quan đến đề tài nên cũng không nổi lắm.Tạ Chiêu không thể kiếm cơm bằng việc này, sau khi học hết năm tư đại học vẫn đàng hoàng đi tìm công ty thực tập.Công ty do một người thân giới thiệu, là xí nghiệp nằm trong top 500, có rất nhiều công ty con trải khắp đất nước.
Tạ Chiêu lấy thân phận thực tập sinh vào đó làm việc, năng lực của cô nhận được không ít sự tán thành, nhưng không chống nổi lãnh đạo ngu ngốc của cô.Lúc ấy chính vào ngày mồng một tháng năm, công ty dựa theo yêu cầu của tập đoàn tổ chức hoạt động giảm giá, kinh phí do tập đoàn phát xuống.
Tạ Chiêu làm thực tập sinh, công việc chịu khổ, vất vả này chắc chắn rơi xuống đầu cô, nhưng cô không ngờ, lãnh đạo của cô lại có ý đồ với kinh phí hoạt động.Lúc Tạ Chiêu phát hiện đã nhắc nhở uyển chuyển với lãnh đạo, nếu như bị tập đoàn phát hiện, hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng cô thấp cổ bé họng, lãnh đạo cũng không muốn nghe cô.Về sau, quả nhiên sự việc bị phòng tài vụ của tập đoàn phát hiện, mà Tạ Chiêu làm người phụ trách hoạt động nên bị đẩy ra gánh tội.Mặc dù lúc ấy cô là thực tập sinh, nhưng vẫn bị nội bộ tập đoàn thông báo cả nước.
Cái này mang ý nghĩa, sau này chỉ cần cô tìm việc làm, người khác vừa điều tra, sẽ biết cô đã từng bị đuổi vì làm giả sổ sách.Hơn nữa sẽ không có người bằng lòng nghe đầu đuôi sự việc, sẽ chỉ nhìn kết quả này.Khi đó Tạ Chiêu cũng trẻ tuổi nóng tính, sau khi thôi việc dứt khoát không tìm việc làm nữa, chuyên tâm viết tiểu thuyết.
Có lẽ đều là số trời đã định, cô thôi việc không bao lâu, tác phẩm đăng trên mạng lúc trước được một công ty truyền hình điện ảnh nhìn trúng, còn mời cô tới hợp tác làm biên kịch.Xem như đây là thời cơ, Tạ Chiêu chính thức đổi nghề trở thành biên kịch.
Sau khi đổi nghề cô cũng khá may mắn, những bộ phim cô tham gia biên kịch đều nổi tiếng, rất nhanh cô chiếm được chỗ cắm dùi trong giới này.Chuyện năm đó đã qua lâu như vậy, Tạ Chiêu xác thực sắp quên mất, không nghĩ tới hôm nay lại nghe Lục Thừa Tư đề cập ở chỗ này.Nhớ lại chuyện này, Tạ Chiêu vẫn cảm thấy rất giận, nhất là Lục Thừa Tư còn mở miệng gọi cô là đồ lừa đảo, cô không nghe được cái này!“Nếu anh đã điều tra chuyện này, vậy chắc hẳn anh biết lúc ấy tôi chỉ là thực tập sinh? Chuyện làm giả sổ sách lớn như vậy, một thực tập sinh nho nhỏ như tôi có thể làm chủ?” Tạ Chiêu dùng đầu ngón tay miêu tả dáng vẻ “nho nhỏ” cho Lục Thừa Tư, “Tổng giám đốc tập đoàn lớn như anh, sẽ không nghĩ mãi mà không rõ chút chuyện như thế này đâu nhỉ?”Lục Thừa Tư lẳng lặng nhìn cô, mở miệng nói: “Nhưng cô dám nói cô không biết rõ tình hình?”“Ôi, anh thật đúng là đứng nói chuyện không đau eo.” Tạ Chiêu tức giận chỉ vào mũi anh mắng, “Một viên chức nhỏ như tôi, còn chẳng tính là nhân viên chính thức, tôi có thể làm cái gì? Tôi có thể thay đổi ý nghĩ của lãnh đạo, hay là đi báo cáo với tập đoàn hả? Anh biết một người sinh sống ở tầng dưới chót xã hội gian nan thế nào không? Anh không biết! Anh chỉ quan tâm chính anh thôi!”“…” Lục Thừa Tư im lặng trong chớp mắt, nhìn cô nói, “Tôi đang ngồi.”Tạ Chiêu: “…”Trọng điểm là cái này ư? Lục tổng, có phải anh không được học lớp Ngữ văn không?“Đồ lừa gạt.” Lục Thừa Tư không nhẹ không nặng nói một câu.Tạ Chiêu hung dữ nhìn anh chằm chằm: “Tôi cho anh biết đừng có gọi tôi là đồ lừa gạt, tôi là biên kịch!”Lục Thừa Tư khẽ hừ một tiếng, giọng nói mang vẻ vô tình hay cố ý đùa cợt: “Biên kịch không kém lừa gạt là mấy.” (lừa gạt: biên tử)Tạ Chiêu: “…”Cứu mạng, cô lại cảm thấy anh nói rất có lý.“Triệu Khoan.” Lục Thừa Tư gọi một tên người, rõ ràng giọng nói không lớn, nhưng rất nhanh có một người đàn ông từ nơi không xa đi tới, Tạ Chiêu cũng không biết anh ta xuất hiện từ đâu.Dáng người anh trai kia rắn chắc, ăn mặc giống như vệ sĩ, nhưng bởi vì cặp chân dài quá ưu tú, anh ta đi một đường, lại có cảm giác như đang trình diễn.Anh ta cũng không chào hỏi với Tạ Chiêu mà đi thẳng tới bên cạnh Lục Thừa Tư, nhấc bình truyền nước lên giúp anh, rất nhanh, một người mặc quần áo y tá cũng tới, kiểm tra qua rồi theo Lục Thừa Tư và Triệu Khoan rời đi.“…” Tạ Chiêu một mình đứng tại chỗ hứng gió, cũng quay đầu đi về phía biệt thự.Đi một lát, cô cảm thấy sự việc có chút không đúng.Một biệt thự lớn như vậy, làm sao đã không thấy tăm hơi đâu rồi? ????Trang viên này được xây dựng như công viên, nhưng hiển nhiên không thuận tiện như công viên, bởi vì nó không có bảng chỉ đường tri kỷ.
Tạ Chiêu như con ruồi không đầu di chuyển trong trang viên hơn hai mươi phút, rốt cuộc gặp quản gia đến tìm cô.
Đi theo quản gia không đầy một lát, biệt thự xuất hiện trước mắt, Tạ Chiêu không nhịn được hỏi một câu: “Trong trang viên của mấy người bày trận pháp gì hả?”“…” Quản gia nói, “Cô Tạ nói đùa, nếu như cô cần, về sau tôi có thể vẽ một tấm bản đồ cho cô.”“Ôi, ông còn biết cả cái này nữa hả?”“Chút tài mọn mà thôi.” Quản gia dừng lại, khom người, “Cô Tạ mời.”Tạ Chiêu cười nói cám ơn với ông, rồi đi vào phòng khách.
Quản gia đứng ở ngoài cửa, không đi vào, Triệu Khoan đi tới, hiếm khi nghe ngóng ông một câu: “Cô Tạ này có lai lịch gì vậy?”Quản gia ngoài ý muốn nhìn anh ta một cái: “Cậu cảm thấy hứng thú với chuyện của cô Tạ?”Triệu Khoan nói: “Vừa rồi tôi thấy rõ cô ấy chửi nhau với cậu chủ ở bên hồ, cực kỳ ngông luôn.”Quản gia: “…”“Có phải cô ấy muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với cậu chủ không? Cô ấy là biên kịch, hiểu nhất mấy kịch bản này.”“…” Quản gia giống như ngày đầu tiên nhận biết Triệu Khoan, có chút lau mắt mà nhìn với anh ta, “Thì ra cậu thuộc tuýp người ngoài lạnh trong nóng.”Triệu Khoan: “…”Tạ Chiêu đi vào phòng khách mới phát hiện trong phòng khách ngoại trừ Lý Tuyền và Lục Thừa Tư, còn có một người đàn ông trung niên.
Khác những người đàn ông trung niên bình thường, ông ta không bị hói cũng không có bụng bia, thậm chí dáng dấp còn khá đẹp trai.
Trông thấy Tạ Chiêu vào, ông ta chủ động đứng lên, cười chào hỏi Tạ Chiêu: “Vị này chính là cô Tạ đúng không? Chào cô.”“Chào ông.” Tạ Chiêu vội vàng đáp lại hai tiếng, đối phương ăn nói ôn tồn lễ độ, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, không bóng bẩy, ấn tượng đầu tiên của Tạ Chiêu về ông ta cũng không tệ lắm.Lý Tuyền cũng tiếp lời giới thiệu với Tạ Chiêu: “Anh Phó là bạn của tôi, hôm nay đặc biệt sang đây thăm Tiểu Tư.”Tạ Chiêu khẽ gật đầu, Lục Thừa Tư bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Ông ta đặc biệt sang đây thăm cô Tạ đấy.”“A?” Tạ Chiêu ngơ ra vì lời anh nói, tại sao muốn đặc biệt sang đây thăm cô? Chẳng lẽ là độc giả của cô?…Trông không giống lắm.Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ, Phó Hoằng Thâm cười giảng hòa, chào tạm biệt Lý Tuyền: “Bệnh của Thừa Tư phải tĩnh dưỡng, anh sẽ không quấy rầy.”Lý Tuyền nói: