Phương Tri Hành xin nghỉ với đoàn phim, rồi ra cổng Ảnh Thị Thành bắt taxi đến thẳng bệnh viện.
Khoa điều trị nội trú người đến người đi, lúc cậu chạy đến được phòng bệnh thì cả mặt đã mướt mồ hôi.
“Bà ngoại!”
Bà ngoại Phương Tri Hành lúc còn trẻ là một giáo viên tiểu học, bà dạy môn ngữ văn, là một người rất hòa ái và thân thiện, thích nhất là đọc báo.
Nhưng bà không đọc nó một mình mà còn muốn cho những người khác đọc được, thấy được bất kỳ tin tức nào mới bà đều cắt riêng ra, tìm một cuốn sổ nhỏ rồi cẩn thận dán lên đó.
Lúc còn bé, mỗi lần đến thăm nhà bà ngoại, Phương Tri Hành đều được bà bế ngồi trên chân mình, lật từng tờ từng tờ cho cậu xem.
Sau này cậu sang Hàn Quốc, hai ba năm không về thăm nhà, thói quen dán lại báo của bà ngoại vẫn không hề dừng lại, ròng rã sưu tập cho cậu năm sáu cuốn sổ, sau khi gặp lại thì lén lút dúi hết toàn bộ cho Phương Tri Hành.
Giống như đang bù đắp lại kiến thức cho cậu vậy.
Bà cụ vừa ăn cơm tối xong, đang đeo kính lão đọc mấy tờ báo mà con trai mới mua ở dưới lầu cho, lúc nghe thấy tiếng của cháu ngoại thì giật mình run cả tay.
“Ơ kìa,” kính lão rơi cả xuống, bà cụ bật ra luôn một câu bằng tiếng phổ thông Hải Thành: “Khanh Khanh à, sao con lại đến bệnh viện!”
“Cậu nói bà bị bệnh,” Phương Tri Hành chạy đến bên đầu giường, khẩu âm cũng bị ảnh hưởng theo: “Rốt cục là sao vậy ạ, đang yên đang lành sao lại bị choáng đầu thế?”
“Cậu con đúng là chuyện bé xé ra to mà, đã nói không nhập viện là không nhập viện rồi.” Bà cụ rút khăn giấy đặt ở đầu giường đưa cho Phương Tri Hành lau mồ hôi: “Chạy vội chạy vàng cả người toàn mồ hôi thối chết đi được, thế đã ăn cơm chưa?”
“Con làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm chứ, thế bác sĩ nói sao ạ? Cậu đi đâu rồi, sao lại để một mình bà nằm trong phòng bệnh vậy?”
“Không có chuyện gì không có chuyện gì, là huyết áp cao, bà đã nói không nhập viện rồi mà cậu của con không chịu nghe, còn gọi cả con tới đây.” Đã lâu lắm rồi bà cụ không được gặp Phương Tri Hành, bà vuốt v.e khuôn mặt gầy đi trông thấy của cháu ngoại, đau lòng nói: “Cậu con đi WC, quay lại ngay ấy mà.
Khanh Khanh, đóng phim thế nào rồi, có mệt lắm không? Bà thấy con sút cân nhiều quá.”
Phương Tri Hành nắm lấy tay của bà cụ, làm bà yên tâm: “Không có chuyện gì đâu ạ, không mệt chút nào hết, con cố ý giảm cân do yêu cầu của bộ phim.
Chờ quay xong, về nhà bà nấu cho con thật nhiều món ăn ngon thì sẽ mập lại ngay thôi.”
Bà cụ không vui lắm bĩu môi: “Thế này rồi sao còn bắt người ta giảm cân chứ, bình thường cũng đã gầy rồi, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là có thể thổi con bay mất luôn đấy.”
Phương Tri Hành vẫn không yên tâm lắm, cậu nắn nắn tay bà cụ: “Bà ngoại, bà đọc báo tiếp đi, con đi gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình một chút.”
Từ sau khi con gái và con rể mất vì tai nạn xe cộ, sức khỏe của bà không được tốt lắm, Phương Tri Hành chỉ sợ có vấn đề gì lớn, trên đời này người thân duy nhất của cậu chỉ còn lại một mình bà ngoại mà thôi.
May mà bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, là bệnh thường gặp của người già.
Còn nói thật ra không nhất thiết phải nằm viện, chú ý nghỉ ngơi là được, nhưng con trai của bà cụ hiếu thảo, nên cứ muốn để bà cụ ở lại bệnh viện quan sát một đêm.
Nghe bác sĩ nói xong, Phương Tri Hành chợt mỉm cười.
Lúc từ phòng của bác sĩ đi ra, Phương Tri Hành gặp được cậu của mình trên hành lang.
Trước đó Dương Thư Minh đã quay lại phòng bệnh, nghe bà cụ nói Phương Tri Hành đến rồi, nên cố ý đi đón cậu.
Lông mày Phương Tri Hành nhíu chặt lại, cậu dừng chân, biết rõ có mấy lời Dương Thư Minh không tiện nói trước mặt bà cụ.
Cậu chủ động chào hỏi trước: “Cậu ạ.”
“Khanh Khanh đến rồi à.” Dương Thư Minh mỉm cười ôm vai Phương Tri Hành, rồi kéo cậu đến một đầu khác của hành lang: “Hỏi thăm bác sĩ rồi à?”
Phương Tri Hành gật đầu, cậu tựa lưng vào tường rồi kéo tay của Dương Thư Minh xuống.
“Khanh Khanh, cậu nói thẳng luôn nhé, con cho cậu mượn thêm ít tiền được không?”
Phương Tri Hành nhìn về phía người đàn ông trung niên vẫn mang dáng vẻ nho nhã, sâu trong ánh mắt có chút phiền chán: “Bà ngoại còn đang ốm, cậu vừa mở miệng là vòi tiền cháu?”
Dương Thư Minh nghe được ý trào phúng trong câu nói của Phương Tri Hành, ông chà xát bàn tay, hắng giọng nói: “Bà ngoại ốm nằm viện cũng phải dùng đến tiền.”
“Được.” Phương Tri Hành lấy điện thoại di động ra: “Viện phí của bà ngoại cháu chịu, cháu chuyển toàn bộ cho cậu luôn.”
Dương Thư Minh tiến lên một bước, nắm lấy điện thoại trong tay Phương Tri Hành: “Khanh Khanh, chừng này chẳng thấm vào đâu.”
Phương Tri Hành vẫn không hề nhúc nhích: “Cậu muốn bao nhiêu tiền?”
“Mười vạn.”
Bài xích và kiềm chế, Phương Tri Hành luôn lặp đi lặp lại hai loại cảm xúc này: “Thật ra bà ngoại chẳng sao cả nhưng cậu cứ ép bà phải nằm viện, bởi vì cậu biết nếu bà nằm viện thì cháu không thể không đến thăm bà, chỉ vì tìm cháu đòi tiền mà cậu lợi dụng cả mẹ ruột của mình ư?”
Dương Thư Minh rõ ràng bị hai chữ “lợi dụng” đâm một nhát, sắc mặt ông cứng đờ: “Đừng ăn nói linh tinh, sức khỏe của bà ngoại không tốt, cậu đưa bà đi bệnh viện khám là sai à?”
“Đúng, cậu không sai, cậu là một người con hiếu thảo.” Phương Tri Hành không muốn lãng phí câu chữ nữa, cậu đẩy Dương Thư Minh ra: “Nhưng cháu không có tiền.”
“Sao cháu lại không có tiền được! Không phải cháu đang quay phim truyền hình à!”
Phương Tri Hành nói: “Vì sao cháu không có tiền cậu biết rõ nhất mà, đừng hỏi ngược lại cháu.”
“Khanh Khanh,” Dương Thư Minh cuống lên: “Lần trước cậu nhờ cháu sắp xếp cho em họ một vai trong đoàn phim, cháu không chịu, cậu tôn trọng cháu.
Cháu quay phim truyền hình, sau này sẽ nổi tiếng, mười vạn đối với cháu mà nói chẳng đáng là bao, cháu không nên đập tiền vào đoàn kịch nữa, cũng không cần nhất quyết phải trả khoản nợ kia, số tiền này đưa cho cậu không phải tốt hơn sao? Dự án của cậu chỉ cần đập tiền vào là có thể lập tức khởi động!”
Mí mắt Phương Tri Hành giật giật, không biết là bị câu nào đâm trúng, mà giọng nói của cậu hoàn toàn nguội lạnh: “Tiền của cháu dùng như thế nào là chuyện của cháu, tiền của cháu cho ai hay không cho ai cũng là chuyện của cháu, không cần người khác tính hộ.”
“Phương Tri Hành!” Dương Thư Minh tức giận không biết phải làm sao: “Khoản tiền kia hoàn toàn không cần phải trả, đó là số tiền chúng ta xứng đáng được nhận.”
Sắc mặt Phương Tri Hành đột nhiên thay đổi: “Đó là phí ngậm miệng của cháu!”
Cậu cúi đầu oán giận một câu, toàn thân dựng thẳng gai nhọn.
Vẻ ngoài dịu dàng phút chốc đóng băng, giống như bị dây kẽm trói lại, càng cố gắng lại càng trở nên vặn vẹo.
Dương Thư Minh bị dọa sợ, ông sững sờ tại chỗ.
Phương Tri Hành áp sát ông ta, đứa cháu trai từ nhỏ đã nghe lời hiểu chuyện hiếm khi trở nên hung hãn như vậy: “Tốt nhất cậu đừng nên nhắc lại khoản tiền kia, cậu nhắc lần nào cháu sẽ ghê tởm cậu lần đó.
Cậu ạ, cháu không còn nợ nần gì cậu nữa rồi, đừng lấy chuyện cậu nuôi nấng cháu mấy năm ra để ép buộc cháu, một đồng cháu cũng không cho cậu đâu.”
Quay lại phòng bệnh, sắc mặt Phương Tri Hành đã trở lại bình thường, cậu nói chuyện với bà cụ, rồi còn gọt táo cho bà ăn.
Ngược lại, Dương Thư Minh thì không được dễ chịu lắm.
Phương Tri Hành ở lỳ trong phòng bệnh đến rất muộn, lúc sau bà cụ không nhìn nổi nữa, mới giục tới giục lui đuổi người về.
“Ngày mai con còn phải quay phim nữa, nhanh về ngủ đi, bà ở đây chẳng có chuyện gì hết.”
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Phương Tri Hành lại gần ôm bà cụ rồi nói: “Bà ngoại, bà phải giữ gìn sức khỏe đó, kỳ nghỉ sau cháu sẽ quay lại thăm bà.”
Ra khỏi cổng lớn của bệnh viện, Phương Tri Hành mới thở phảo nhẹ nhõm.
Muộn lắm rồi, tàu điện ngầm đã dừng hoạt động, cậu bắt một chiếc taxi ở cổng.
Nói chuyện cả một buổi tối, mãi tận lúc lên xe Phương Tri Hành mới nhớ kiểm tra điện thoại di động, cậu mở wechat ra thì thấy Chung Tư Viễn gửi cho mình một tin nhắn từ một tiếng trước.
Chắc là lúc kết thúc công việc không nhìn thấy Phương Tri Hành đâu, Chung Tư Viễn hỏi: “Sao lại xin nghỉ?”
Sau một lúc không nhận được tin nhắn trả lời, anh lại nhắn thêm một tin nữa: “Khó chịu ở đâu à?”
Phương Tri Hành đang cảm thấy hơi mệt nên chẳng buồn gõ chữ, cậu trực tiếp gửi tin nhắn thoại qua: “Thầy Chung tan làm chưa?”
Quả nhiên đã kết thúc công việc, Chung Tư Viễn trả lời rất nhanh: “Về nhà rồi.”
Phương Tri Hành gọi điện thoại qua: “Alo, thầy Chung.”
Giọng nói lạnh lùng của Chung Tư Viễn về đêm lại càng trở nên động lòng: “Buổi tối đi đâu vậy?”
Cánh tay Phương Tri Hành chống trên cửa sổ xe, cậu nghiêng đầu nhìn ánh đèn màu rực rỡ bên ngoài.
Buổi tối vừa cãi nhau một trận với Dương Thư Minh trên hành lang, bây giờ cậu rất muốn tìm một chút an ủi.
Thế nhưng cậu không tham lam, có thể nghe thấy giọng nói của Chung Tư Viễn là đã thỏa mãn lắm rồi.
“Trong nhà có chút chuyện, nhưng giải quyết xong rồi.”
Chung Tư Viễn không hỏi nhiều, anh nói năng rất có chừng mực: “Ừ, có khó khăn gì thì cứ nói với tôi.”
“Em biết rồi.” Phương Tri Hành ngáp một cái, hầm canh đến 3 rưỡi sáng, quay phim cả ngày rồi lại chạy ngược chạy xuôi đến bệnh viện một chuyến, giờ thật sự rất mệt.
Cậu nói vào điện thoại: “Thầy Chung, anh hát cho em nghe một bài được không?”
Chung Tư Viễn ở đầu kia điện thoại hơi khựng lại một chút, rồi hỏi: “Em muốn nghe bài gì?”
“Ừm…..
《Viễn Hành》đi, em thích bài này nhất.”
Lúc thốt ra rồi