Sau một bài hát cảm động, sân khấu nóng lên, một vòng chúc rượu mới lại bắt đầu.
Chung Tư Viễn ngồi xuống bên cạnh Phương Tri Hành, anh vừa hát xong, giờ vẫn thấy hơi nóng, nên không nhịn được mà nới lỏng cổ áo ra.
Phương Tri Hành đã mơ mơ màng màng, có tí cồn làm tăng thêm phần can đảm, cậu bèn đưa ly đồ uống qua.
Thấy Chung Tư Viễn cụp mắt không nhúc nhích, cậu vội giải thích: “Không phải rượu, là nước nho.”
Chung Tư Viễn nhận lấy, anh cầm phần cuối của ly đế cao, hỏi như chất vấn: “Cậu uống bao nhiêu rồi?”
Phương Tri Hành từ từ nhớ lại, lúc Chung Tư Viễn hát, hình như mình cứ uống mãi không ngừng.
Cậu uống say không đỏ mặt, nói chuyện cũng cứ như bình thường, trông cực kỳ bình tĩnh: “Chẳng bao nhiêu, có ba ly thôi.”
Chung Tư Viễn nhìn chai rượu trong tay Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành cười hì hì nói: “Anh cũng biết mà, tửu lượng của em tốt lắm.”
Chung Tư Viễn như bị kim châm mà nhíu chặt mày, sự quen thuộc lộ ra trong câu nói này làm anh bực bội.
Anh cúi đầu ngửi cái ly mà Phương Tri Hành bảo là ‘nước nho’, lại càng chắc chắn hơn Phương Tri Hành đã say rồi.
Tiệc rượu diễn ra tới rạng sáng, lúc tan cuộc không ít người đều đổ rạp.
Chung Tư Viễn nhét Phương Tri Hành bước đi không vững vào trong xe, người này thần trí mơ hồ, còn tưởng mình đang lên xe của đoàn phim, thế nhưng nói năng thì lại rất rõ ràng: “Phiền anh đưa tôi đến Hải Đường Garden.”
Lâm Mạn Mạn ngồi bên ghế phó lái bật cười: “Thầy Phương say hay không say vậy ạ, sao lại nghe giống đang đọc lời thoại thế.”
Chung Tư Viễn hiếm khi tiếp lời: “Đọc lời thoại là uống say rồi đó.”
Con ma men bị giọng nói của Chung Tư Viễn hấp dẫn, cậu bèn xoay người qua nhìn anh, một lát sau mới nói: “Ngoại hình của anh rất giống một người.”
Chiếc Land Rover chậm rãi chạy xa khỏi khách sạn.
Chung Tư Viễn không muốn nói chuyện, nhưng không biết sao Phương Tri Hành đã quá quen với dáng vẻ cự tuyệt này của anh rồi, cậu lại một mình nói tiếp: “Anh xem《Mưu sinh》chưa? Ngoại hình của anh rất giống nam chính trong đó.
Ờm, về sau anh ấy còn giành được giải ảnh đế nữa.”
Lâm Mạn Mạn và tài xế ngồi ở hàng ghế trước đều bật cười, Chung Tư Viễn sầm mặt lại: “Đang lái xe đừng cười đùa.”
Tài xế nằm không cũng trúng đạn, phải mím môi nín cười rất vất vả.
Chung Tư Viễn ra lệnh cho Phương Tri Hành ngồi lại ngay ngắn, rồi lấy một chai nước khoáng từ trong hòm tay vịn ra: “Uống không?”
Phương Tri Hành ngoan ngoãn gật đầu.
Chung Tư Viễn vặn nắp chai ra, lần thứ hai ra lệnh: “Qua đây.”
Phương Tri Hành tiếp tục ngoan ngoãn nghe lời lại gần Chung Tư Viễn, miệng chai kề sát bên môi, Chung Tư Viễn tự tay đút nước cho cậu uống.
Hầu kết nhỏ xinh lăn lên trượt xuống, Phương Tri Hành uống từng ngụm nước ngọt ngào vào, nhưng đôi mắt đen nhánh phát sáng lại chưa từng rời khỏi khuôn mặt của Chung Tư Viễn.
Chung Tư Viễn hạ chai nước xuống, nhìn kỹ đôi môi ướt át kia, ánh mắt trần trụ.i của Phương Tri Hành làm giọng anh nặng trĩu: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Phương Tri Hành khẽ liế.m môi, hoàn toàn chỉ là bản năng sau khi môi bị dính nước, đầu lưỡi hồng hào như đang chơi trốn tìm, lòng dạ cậu bị chất cồn làm nóng, hun lên sự thăm dò không biết sâu cạn: “Chung Tư Viễn.”
Màu mắt của Chung Tư Viễn càng thêm trầm, anh trả lời: “Ừm.”
Phương Tri Hành nói: “Bởi vì ngoại hình của anh rất giống Chung Tư Viễn.”
Trên hàng ghế sau của chiếc Land Rover, Phương Tri Hành dựa trên người Chung Tư Viễn ngủ say như chết.
Đã muộn lắm rồi, Chung Tư Viễn bảo tài xế đưa Lâm Mạn Mạn về trước, rồi mới đổi hướng đi đến Hải Đường Garden.
May mà hai nơi cách nhau không xa lắm, buổi tối xe cũng ít, nên khoảng năm mươi phút sau, chiếc Land Rover đã lái vào một tiểu khu cũ kỹ.
Tiểu khu này đã quá cũ, an ninh cũng không được tốt, cánh cổng giống như vật trang trí vậy, xe lái vào rất dễ dàng.
Chung Tư Viễn quan sát cảnh vật xung quanh, nhà tầng mặc dù đã cũ nát, nhưng xanh hóa cũng coi như không tệ, đã sớm qua khoảng thời gian đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại làm người ta cảm nhận được mùi khói lửa nồng đậm lâu lắm rồi không gặp bủa vây lại từ bốn phương tám hướng.
Đèn đường mờ tối, tài xế chạy xe quanh một vòng lớn mới tìm được chỗ đậu, sau khi xe dừng hẳn, Chung Tư Viễn nói: “Đợi tôi một lát, tôi đưa cậu ấy lên.”
Tài xế đi qua mở cửa xe giúp, chủ động nói: “Cậu Chung, để tôi cõng cậu Phương lên cho.”
“Không sao đâu.”
Nói xong, Chung Tư Viễn ôm lấy đầu gối đang gập lại của Phương Tri Hành, cõng người lên vai.
Giữa đêm mùa hè, hai người đàn ông trưởng thành lưng với ngực dính sát vào nhau, trong đó một người uống say nên thân nhiệt tăng cao, lại càng cmn nóng.
Tòa nhà này là tòa nhà nhiều tầng không có thang máy, đèn trong hành lang cũng đã hỏng, Chung Tư Viễn lần mò trèo lên trên.
Trong lòng lo lắng về chút trọng lượng trên lưng mình, nhẹ tựa một sợi lông hồng, rồi lại nhớ đến hình ảnh Ngu Cơ ngậm lụa đỏ ngã xuống theo cơn gió trên sân khấu.
Phương Tri Hành nằm úp sấp ở trên lưng hơi nhúc nhích, hình như đã tỉnh rồi, đang cẩn thận hít một ngụm khí nhỏ.
Chung Tư Viễn hơi nghiêng mặt qua nhìn cậu, hai người cách nhau rất gần, nên môi anh gần như dán sát vào chóp mũi Phương Tri Hành: “Sao thế?”
Phương Tri Hành nhíu mày, phát ra tiếng oán giận của người say: “…Chân em đau.”
Bàn tay Chung Tư Viễn đang kẹp chặt đầu gối gập lại của Phương Tri Hành, nghe thấy vậy bèn nới lỏng sức lực trên tay: “Còn đau nữa không?”
Cằm Phương Tri Hành chọc chọc trên bả vai Chung Tư Viễn, giống như đang gật đầu.
Chung Tư Viễn nói: “Sắp tới nhà rồi.”
Trèo lên tầng cao nhất, Chung Tư Viễn để Phương Tri Hành xuống, sợ cậu bị ngã, nên dùng một tay ôm lấy cậu còn một tay thì lục lọi tìm chìa khóa.
Cửa vừa mở ra, không biết do Phương Tri Hành uống say nên run chân hay là chân bị đau thật, mà mới đi một bước đã ngã sõng soài trên sàn nhà, Chung Tư Viễn bèn dùng hai tay bế cậu lên.
Đây là chung cư có hai phòng, tối đen như mực, một gian phòng trong số đó đang mở cửa, Chung Tư Viễn bế người bước vào, nhờ ánh trăng chiếu sáng nên nhìn thấy rõ giường đệm được gấp rất ngay ngắn.
Anh đặt Phương Tri Hành lên giường, bật chiếc đèn ngủ nhỏ ở đầu giường lên, tìm thấy điều khiển của máy điều hòa ở bên cạnh gối.
Phương Tri Hành xoa tóc ngồi dậy, túm chặt vạt áo thun bằng bông vải cởi ra, cơ thể bị che khuất dưới áo quần trắng ngần cân đối, cơ bắp trên ngực và bụng rất rõ ràng, là dáng người được rèn giũa nhờ việc nhảy múa quanh năm.
Cậu cởi áo ra xong, tay lại đặt trên dây rút của quần thể thao, vẫn chưa cởi ra đã bị một cánh tay khác ngăn cản.
Chung Tư Viễn lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu làm gì thế?”
Phương Tri Hành ngước đôi mắt tràn ngập hơi nước lên mờ mịt nhìn Chung Tư Viễn: “Tắm.”
Chung Tư Viễn vô cảm nhìn chằm chằm cậu mấy giây, rồi bỏ tay ra.
Phương Tri Hành được cho phép, bèn túm một đầu dây rút nhẹ nhàng kéo ra, nhưng nút buộc lại bị xiết chết lại.
Người say rất thiển cận, cầm không nổi vẫn cố dùng sức, không những không kéo được dây rút, ngược lại càng làm nó xiết lại chặt hơn.
Cậu mạnh dạn xin giúp đỡ: “Em không gỡ được…”
Đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt Chung Tư Viễn hơi run lên, màu mắt càng thêm tối.
Anh im lặng ngồi xổm xuống cạnh giường, tiến sát lại, ánh mắt quét qua phần bụng dưới bằng phẳng căng mịn, làn da mỏng manh tản ra nhiệt độ mê người.
Anh giơ tay ra, những ngón tay với khớp xương rõ ràng thường được dùng để đàn piano, giờ phút này vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn mở nút buộc ra từng chút một.
Phương Tri Hành thỏa mãn, vơ bộ đồ ngủ của mình ở cuối giường lên, rồi xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy.
Chung Tư Viễn đi theo ở phía sau, cách Phương Tri Hành một khoảng mà chỉ cần Phương Tri Hành ngã là anh có thể đỡ được cậu.
Một mạch nhìn theo Phương Tri Hành bước vào phòng vệ sinh, Chung Tư Viễn mới nói: “Đừng tắm lâu quá.”
Tiếng nước tí tách vang lên, Chung Tư Viễn xoa bóp vai và cổ, rồi bước vào phòng bếp.
Anh lấy ấm nấu nước, thấy trên bàn có một bình mật ong, nên định pha một ly nước mật ong giải rượu.
Trong khoảng thời gian chờ nước sôi, anh bớt chút tâm tư quan sát nơi ở của Phương Tri Hành.
Căn hộ rất cũ, lớp sơn trên tường đã ố vàng, đồ dùng phủ màu thời gian, cách trang trí nặng nề, giống như là chỗ ở của những người thuộc thế hệ trước, nhưng lại được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ.
Anh nhìn thấy tủ đứng bên cạnh sô pha, bên trong có cúp to cúp nhỏ xếp thành hai ba hàng, bị hấp dẫn sự chú ý, Chung Tư Viễn bất giác tới gần, anh thấy rõ trên những chiếc cúp kia đều khắc tên Phương Tri Hành, là phần thưởng mà cậu thu hoạch được khi tham gia thi đấu vũ đạo lúc còn nhỏ.
Tầng bắt mắt nhất trong tủ có đặt một khung ảnh, bên trong là ảnh chụp chung của một nhà ba người, dáng vẻ của đứa bé bảy tám tuổi trong ảnh rất dễ dàng nhận ra đó là Phương Tri Hành khi còn nhỏ.
Cậu mặc quần áo dân tộc màu sắc tươi sáng, được cha mẹ bế ở giữa, trên khuôn mặt của ba người đều là nụ cười hạnh phúc.
Đây là nơi mà Phương Tri Hành đã sống từ nhỏ, những tháng ngày còn ở bên nhau, đối phương từng lấy ảnh ra cho anh xem.
Pha xong nước mật ong, Chung Tư Viễn quay lại phòng ngủ.
Gian phòng không lớn, nhìn một vòng là đã thấy hết cả không gian.
Giường, tủ quần áo và bàn học xếp chen chúc