Editor: Nơ
Fan CP:!!!
Ai nói thanh mai trúc mã không đánh lại người đến sau?
Ai nói Hình U vô tâm với Minh Trầm?
Ai nói muốn lật thuyền CP! Tất cả đứng hết ra đây vả mặt cho tôi.
Trước mắt bao nhiêu người mà dám giúp người ta gian lận, điều này còn chưa đủ chân thành hơn hai cái icon mặt cười kia sao?
Minh Trầm là người cuối cùng giao ra lọ phát sáng, NPC ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó cầm bút lật sang trang khác, ghi chú vào sổ: "Minh Trầm 6 cái, rất tốt."
Nghe được con số, Phó Diệc Bạch vội vàng bấm ngón tay tính toán.
Vừa rồi rõ ràng cậu ta nhìn thấy trong tay Minh Trầm chỉ có 5 cái, sao lại đột nhiên biến thành 6 cái?
Ấy! Hình U thiếu mất 1 cái.
Phó Diệc Bạch mở miệng vạch trần: "Không phải, anh ấy gian lận."
NPC vẫn không thay đổi sắc mặt: "Tôi đã nói rồi, không cần biết trên đường các bạn lấy được nhiều hay ít, đưa cho tôi mấy cái thì chính là mấy cái."
Đây là tận dụng kẻ hở trong quy tắc của tổ tiết mục, nhưng lại rất hợp lý.
Con trai muốn có quyền lựa chọn, con gái muốn có thêm điểm, ai mà biết được Hình U lại ngang nhiên đưa lọ của mình cho Minh Trầm.
Khi Minh Trầm xoay người, khóe miệng đong đầy ý cười.
Từ tối qua đến tối nay, đây chính là nụ cười chân thật nhất, đắc ý nhất.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Tiểu Khổng Tước như bị người ta túm nhẹ lông chim, khẽ dậm chân rồi ngoảnh đầu sang một bên.
Ngạo kiều vô cùng.
[Hu hu hu em là con nhà quê, em chỉ thích xem mấy thứ này thôi]
*Ý của thím này là thích xem mấy kiểu thể hiện tình cảm sến súa ấy
[Vậy là, hai người đang hướng tới nhau đúng không?]
[Mau chọn em ấy cho tôi! Mau phát sóng thế giới của hai người cho tôiiii!]
Khi kết quả thi đấu được đưa ra, mọi người đều rất tò mò, không biết lựa chọn của ngày hôm nay rốt cuộc là gì?
Nhân viên công tác của tổ tiết mục bình tĩnh đứng dậy, lấy ra một hộp đạo cụ ở sau cái bàn: "Mời bốn khách mời nam rút ra từ lỗ chính giữa theo thứ tự, đây là một trong những nơi hẹn hò của bạn tối nay."
Một trong những nơi hẹn hò?
Đó có nghĩa là, nơi hẹn hò đêm nay không chỉ có một cái.
Minh Trầm là người đầu tiên bước lên, đưa tay vào thăm dò, đầu ngón tay chạm vào một số vật không bằng phẳng.
Hình như bên trong là chìa khóa, có tổng cộng bốn cái.
Minh Trầm thuận tay lấy ra một cái, quả nhiên là một chiếc chìa khóa màu bạc.
Ở trên chìa khóa có một sợi dây cao su đàn hồi có dán nhãn giấy, bên trên ghi số 3.
Ba người còn lại lần lượt chọn, Ôn Tuấn lấy được số 1, Hứa Hàn Thiên số 2 và Phó Diệc Bạch số 4.
Tổ tiết mục đã ghi chú cẩn thận các lựa chọn của họ, sau đó tiếp tục nói: "Bây giờ, xin mời các bạn mời một bạn nữ cùng đi ăn tối theo thứ tự lúc nãy, nếu hai khách mời nam mời cùng một người, người xếp sau vừa rồi sẽ lập tức bị hủy bỏ tư cách cạnh tranh."
"Đương nhiên, khách mời nữ có thể từ chối đi ăn tối cùng."
Tổ tiết mục tạo cơ hội cho khách mời nam chủ động, đồng thời cung cấp quyền tự do lựa chọn cho khách mời nữ.
Cùng nhau ăn tối cũng là cơ hội thích hợp để tăng cảm tình, điều này cho thấy rõ mục tiêu yêu thích của khách mời nam hơn là gửi tin nhắn.
Hướng mũi tên của Minh Trầm và Phó Diệc Bạch đã chỉ rõ ràng, mọi người tự hỏi liệu Phó Diệc Bạch có nhất quyết mời Hình U dù biết rằng mình không thể so với Minh Trầm hay không.
*Nghĩa là lúc nãy anh Trầm 6 lọ, anh Bạch 5 lọ, nếu chọn cùng một người thì rõ ràng anh Bạch xếp sau nên chẳng có cơ hội cạnh tranh.
Hoặc là cậu ta sẽ đổi mục tiêu mời những người khác, như vậy có thể trực tiếp đánh bại đối thủ.
"Lời mời sẽ được đưa ra theo thứ tự từ thấp đến cao."
Theo cách này, tránh để sau khi người đạt điểm cao chọn người, thì người thấp điểm sẽ trực tiếp từ bỏ hoặc chuyển mục tiêu.
"Vậy thì bây giờ, các bạn hãy đưa chìa khóa trong tay cho khách mời nữ mà bạn muốn cùng ăn tối."
Tổ tiết mục cố tình gây khó dễ, không chút kiêng dè mà trực tiếp yêu cầu hai nhóm nam nữ đối mặt với nhau, tiến hành mời ở trước ống kính.
Ôn Tuấn chọn Hạ Úy Lam, người mà anh ta đã để ý ngay từ đầu, Hứa Hàn Thiên vân vê chìa khóa do dự một lúc, sau đó đi đến trước mặt Tô Mông Mông.
Phó Diệc Bạch vẫn kiên trì đi về phía Hình U, đưa chìa khóa ra: "Tiểu U U, vốn dĩ hôm nay là ngày hẹn hò của đôi ta."
Mọi người: "..."
Lời này của cậu cũng hay quá nhể.
Hình U: "..."
Ngay tại thời điểm bị người biến dị truy đuổi, toàn bộ quá trình Phó Diệc Bạch đều ôm đùi người khác, có chỗ nào lo lắng cho cô?
Người lựa chọn cuối cùng là Minh Trầm.
[Tới rồi tới rồi, khoảnh khắc kích động lòng người nhất đã tới rồi]
[Minh Trầm Trầm nhất định sẽ chọn Hình U U!]
[Minh cẩu cẩu xông lên đi, Tiểu Khổng Tước đang đợi cậu!]
Hình U cầm chìa khóa của Phó Diệc Bạch trong tay, đôi mắt nhìn về phía trước.
Đèn trong phòng sáng ngời lộng lẫy, người đàn ông bước từng bước về phía cô, trong lòng chợt hốt hoảng, dường như nhìn thấy cậu thiếu niên ăn mặc rực rỡ đứng trước mặt cô trong trí nhớ.
Chiếc chìa khóa được móc ở giữa ngón tay của Minh Trầm, anh không nói không rằng nắm lấy ngón tay Hình U, sau đó tròng dây cao su trên chìa khóa vào cổ tay cô, một dáng vẻ không thể từ chối: "Đeo cho tốt vào, đừng làm mất."
Hình U cụp mắt, hơi mím môi, tay phải đặt lên cổ tay trái, che đi sợi dây chun màu vàng của chìa khóa.
Đôi mắt của những người ngoài cuộc chứng kiến hết thảy những điều này như muốn rớt ra ngoài.
Đây là thao tác gì vậy!
Còn có thể chơi như vậy sao?
"Đạo diễn, anh ấy làm thế này có phải là phạm quy không?" Phó Diệc Bạch không phục.
"Khụ." Tổ tiết mục lên tiếng cắt ngang, "Bây giờ yêu cầu bốn khách mời nam ra khỏi phòng, chờ khách mời nữ đưa ra lựa chọn."
Nhân viên công tác dẫn các chàng trai ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, bên ngoài có ba chiếc xe hơi khác màu, và một xe chuyên dụng màu trắng đã đưa họ đến đây lúc chiều.
Theo thứ tự chìa khóa, lần lượt Ôn Tuấn, Hứa Hàn Thiên và Minh Trầm lên xe, Phó Diệc Bạch lên chiếc xe chuyên dụng cuối cùng.
Nếu cô gái không chọn họ, cô ấy sẽ lên xe cuối cùng về thẳng biệt thự.
Trong thời gian ba cô gái suy nghĩ, màn hình chuyển sang phòng quan sát.
Nhiếp Kiều Kiều lấy tay che miệng, sợ tiếng kêu của mình bật ra trước ống kính: "Đây là lần đầu tiên em thấy thanh mai trúc mã tham gia show tình yêu cùng nhau, từ trường giữa họ khác hẳn với những người khác."
"Những người ở bên cạnh nhau trong một khoảng thời gian dài, bất kể là có tình cảm hay không thì trên thực tế bọn họ vẫn hợp nhau ở một khía cạnh nào đó.
Giống như sự ăn ý và thân thiết ngầm giữa Minh Trầm và Hình U từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành đều nằm ngoài tầm với của những người khác." Thích Hồng Ngọc bốn mươi tuổi nhìn mấy cô cậu thanh niên ở độ tuổi đôi mươi, là một loại tâm lý của người lớn khi nhìn vào thế hệ trẻ.
Vạn Gia Lỗi tươi cười giơ bảng câu hỏi: "Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đoán xem tối nay có bao nhiêu cặp đôi thành công."
Lần này Nhiếp Kiều Kiều viết rất nhanh, đầu tiên là viết ra tên của Minh Trầm và Hình U, sau đó đánh dấu tích ở phía sau.
Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên, trước mắt xem ra tỷ lệ thành công là chín mươi phần trăm.
Về phần Ôn Tuấn đưa chìa khóa cho Hạ Úy Lam...
Nhiếp Kiều Kiều do dự, cho đến khi Vạn Gia Lỗi thúc giục cô ấy giơ bảng lên, cuối cùng Nhiếp Kiều Kiều vẫn cầm bút đánh dấu tích ở phía sau.
Vạn Gia Lỗi quay đầu nhìn bảng của cô ấy: "Kiều Kiều, vậy là em cho rằng đêm nay cả ba nhóm đều thành đôi sao?"
"Đúng vậy." Nhiếp Kiều Kiều gật đầu, "Em tin Hạ Úy Lam sẽ đồng ý, bởi vì em hy vọng Ôn Tuấn có thể có kết cục tốt đẹp."
Từ đầu chương trình đến giờ, việc Ôn Tuấn bị bỏ lại phía sau và không được chọn khiến khán giả nhìn vào đều đau lòng.
Bên ngoài tòa nhà, Tô Mông Mông tràn đầy năng lượng chạy lon ton đến xe của Hứa Hàn Thiên.
Một lát sau, bóng dáng của Hạ Úy Lam xuất hiện.
Khán giả vì anh Tuấn đáng thương mà đổ mồ hôi hột, cho đến khi Hạ Úy Lam chậm rãi đi về phía chiếc xe đầu tiên.
Cô ấy đáp ứng lời mời của Ôn Tuấn rồi.
Cuối cùng chỉ còn lại một người là Hình U.
Cô đứng ở cửa, duỗi ngón tay ra đếm từ xe đầu tiên đến xe cuối cùng, miệng lẩm bẩm, người xem ở trước màn hình cười như được mùa.
[Tiểu Khổng Tước sợ mình lên sai xe sao?]
[Hình U U, em mau cúi đầu nhìn xuống cái nhãn trên chìa khóa đi, Minh Trầm đang ở xe thứ ba]
[Móa nó, đáng yêu chết đi được]
Ngay khi mọi người cho rằng Hình U sẽ đi về phía của Minh Trầm, thì cô chợt dừng lại ở xe cuối cùng, sau đó đưa tay gõ lên kính xe.
[Đcm đcm, sao lại thế nàyyyy?]
[Con gái ơi con gõ sai cửa xe rồi!]
[Chẳng lẽ Hình U muốn trở về biệt thự với Phó Diệc Bạch?]
Trong lúc nhất thời không thể hiểu được mục đích hành động của Hình U.
Chỉ thấy kính xe chậm rãi hạ xuống, Phó Diệc Bạch ngồi bên trong ló đầu ra: "Hình U?"
Hình U chìa tay, trả vật về với chủ: "Cái này trả lại cho cậu."
Mở bàn tay ra, là chìa khóa.
"À." Phó Diệc Bạch nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa bạc trong tay cô, chậm chạp không nhận lấy, ánh mắt rơi vào cổ tay trái của cô, "Sớm biết như thế thì em đã đeo trực tiếp chìa khóa lên tay chị rồi."
"Thật sự xin lỗi, tin nhắn không phải là chủ ý của tôi." Đoạn đối thoại này không được ống kính ghi lại, Hình U đẩy chìa khóa trên tay về phía trước.
Phó Diệc Bạch quay đầu nhìn camera được lắp sẵn trong xe, sau đó cầm lấy chìa khóa từ tay cô: "Em sẽ không từ bỏ, lần này hai người gian lận."
Kính xe từ từ đóng lại, cửa xe của chiếc xe phía trước đã được mở ra.
Hình U xoay người đi đến bên cạnh chiếc xe thứ ba, nhìn cửa xe rộng mở, cô cười hừ một tiếng.
Người đàn ông này vừa tự luyến lại thêm cái bệnh tự tin, giống như chắc chắn cô sẽ đến.
Hình U đứng bất động vài giây, người xem trước màn hình cũng biến thành người gỗ theo cô, sợ cô đổi ý muốn trở về biệt thự.
Minh Trầm khoanh tay dựa vào ghế, tầm mắt nhìn thoáng qua đôi chân thẳng tắp ngoài xe.
Có người khom lưng, gõ cửa xe của anh: "Này, cậu chiếm nhiều chỗ quá rồi đấy, dịch vào trong chút đi."
"Được thôi," Giọng nói lười biếng rơi xuống, mang theo vài phần ý cười.
Minh Trầm thu chân lại, nhường một bên ghế cho cô.
Bên trong xe có chút yên tĩnh, Minh Trầm bỗng mở miệng: "Sao lại đưa cái lọ cho tôi?"
Hình U chần chừ vài giây, vuốt chìa khóa trên cổ tay trái: "Năm điểm thôi mà, tôi cũng chả quan tâm."
Một dáng vẻ không sao cả.
Minh Trầm cười khẽ, không tìm hiểu đến cùng.
Địa điểm ăn tối là nơi mà tổ tiết mục đã sắp xếp từ trước, cách bài trí ấm cúng, lãng mạn, bầu không khí tình cảm vô cùng mãnh liệt.
Đáng tiếc là hai người nào đó chỉ lo tranh giành đồ ăn, hoàn toàn không có ý định lợi dụng bầu không khí để tạo cảm giác ái muội.
Người xem ở trước màn hình đứng ngồi không yên.
[Đừng chỉ lo ăn cơm mà, hai người tâm sự không được sao?]
[Còn tưởng rằng có thể thấy được bữa tối lãng mạn dưới ánh nến...!Là tôi suy nghĩ nhiều rồi]
[Giản tán đi bà con, hai người này đã quá quen thuộc nhau rồi, loại cảnh tượng này chắc ngày nào cũng lén xảy ra]
Trong bữa ăn, chiếc chìa khóa bạc vẫn luôn ở trên tay Hình U không có cởi ra, không biết nó sẽ mở ra cánh cửa nào.
Tổ tiết mục không có sắp thể thời gian ăn cơm cụ thể, nhưng thời gian kết thúc bữa ăn của ba CP tạm thời đều khá giống nhau, chiếc xe vừa rồi đưa bọn họ đến sẽ chở họ về biệt thự.
Hình U tò mò hỏi: "Không phải nói rằng đây chỉ là một trong những điểm hẹn hò thôi sao?"
Minh Trầm lười biếng đáp: "Nếu cậu cảm thấy không đủ thì bây giờ xuống xe vẫn còn kịp."
"Không thèm nhé." Tiểu Khổng Tước lườm anh một cái rồi quay đầu sang hướng khác.
Lúc trở về biệt thự, Hình U thấy dép lê mà mọi người thay khi đi ra ngoài vẫn còn nằm trong tủ giày: "Hình như những người khác vẫn chưa trở về."
Phòng khách im ắng, quả nhiên không một bóng người.
Cô đi lại tủ lạnh lấy một hộp kem, sau đó mở nắp, kem vừa lấy ra rất cứng, Hình U dùng thìa cào lên bề mặt hai lần, miễng cưỡng cạo được một lớp rồi cho vào miệng.
Minh Trầm đi nhanh hơn một bước, ngồi ở bên cạnh cô, bất thình lình mở miệng: "Hơn nửa đêm mà vẫn ăn kem à."
Hình U giơ thìa lên: "Bây giờ mới chín giờ tối thôi mà?"
Làm sao lại hơn nửa đêm được chứ?
Minh Trầm: "À, đến lúc đó đau bụng thì đừng có ôm tôi khóc."
Hình U suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Ai ôm cậu khóc lúc đau bụng hả!"
Tên này nói chuyện đúng là không biết giữ kẻ, thế mà dám vạch trần sự việc xấu hổ của cô trong biệt thự.
Lúc ấy khoảng mười mấy tuổi, độ tuổi háu ăn háu uống, rất thích ăn kem vào mùa hè, có một lần không may đến kỳ kinh nguyệt, sau khi ăn xong liền phải trả giá, cả ngày bụng dạ đều không thỏa mái.
Buổi tối ông nội về nhà hỏi nguyên do, không những không dỗ dành cháu gái mà còn dạy dỗ cô một trận.
Một già một trẻ đều mang tính khí bướng bỉnh, thế nên có chút quá lời.
Tâm trạng của Hình U vốn dĩ đã không tốt vì bị đau bụng, cộng thêm bị ông nghiêm khắc quát to, khi ấy cô đã ấm ức đến mức không chịu nổi.
Lúc này Minh Trầm đi tới, cô cố tình kéo Minh Trầm không cho anh đi, ôm lấy cánh tay anh rồi gân cổ hét lên hai tiếng.
Miệng hùm gan sứa, chủ yếu là mượn cớ để khóc lóc kể lể rằng mình tủi thân trước mặt ông nội, để khỏi bị dạy dỗ.
Ai mà biết được Minh Trầm sẽ nhớ đến tận bây giờ.
Phòng khách tối nay trở thành không gian riêng của hai người, trong căn biệt thự to lớn dường như chỉ còn lại hai người họ.
Hình U yên lặng ăn kem, Minh Trầm ngồi bên cạnh cầm remote chuẩn bị mở TV.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.
Hình U quay đầu theo bản năng, Minh Trầm đặt remote xuống, đứng dậy: "Để tôi đi xem."
"Ừm." Cô yên tâm ngồi xuống, tiếp tục nghiên cứu món kem vị cam.
Minh Trầm rời khỏi cô, một phút trôi qua, hai phút trôi qua mà vẫn chưa quay lại.
Hình U nhìn về phía cửa, nhíu mày: "Minh Trầm?"
Cô thử gọi một tiếng, không có ai đáp lại.
Nhìn khung cảnh vắng tanh xung quanh, cô chợt cảm thấy kem trên tay không còn ngon nữa.
Cô là một người nhát gan, thời điểm sống ở nước ngoài thì việc tất yếu nhất là tìm bạn cùng phòng, cô không dám ở một mình trong một ngôi nhà trống trải rộng lớn.
Ngày thường thì không sao, nhưng chủ yếu vừa trải qua một buổi trốn chạy kinh hoàng cách đây vài giờ, những cảnh tượng đó vẫn còn lởn vởn trong tâm trí cô.
Căn biệt thự sáng sủa và tòa nhà bỏ hoang đổ nát tối tăm hiển nhiên không liên quan gì đến nhau, nhưng lúc này cô không có cách nào bình tĩnh được.
Những người khác đều chưa trở về, một căn biệt thự lớn như vậy há chẳng phải chỉ còn một mình cô?
Ngón tay cầm hộp kem khẽ run lên, Hình U cầm điện thoại chuẩn bị liên lạc với người khác, vừa mở khóa thì nhìn thấy không có tín hiệu.
Hàm răng lạnh buốt.
Hình U đặt hộp kem xuống, cầm cái gối trên ghế sô pha ôm vào lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa.
Dường như có một chiếc đồng hồ quả lắc trong đầu cô, nhắc nhở cô rằng thời gian đang trôi qua.
Rốt cuộc! Cánh cửa cũng có động tĩnh.
Hình U vẫn không nhúc nhích mà nhìn thẳng về phía cánh cửa.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện, đôi mắt cô lập tức sáng lên.
Cô không có bỏ mặc hình tượng mà chạy ù tới, nhưng động tác nới lỏng gối theo bản năng đã cho thấy toàn thân cô đã thả lỏng.
"Cậu đi đâu vậy?" Hình U mở to đôi mắt đen láy.
Minh Trầm trả lời: "Lấy một ít đồ."
Hình U ngồi dậy, thấy Minh Trầm đang xách một cái túi trên tay.
Cô "À" một tiếng, sau đó cầm lấy hộp kem trên bàn trà một lần nữa, giả vờ bình tĩnh.
Đang định hỏi đó là cái gì thì cánh cửa lại được mở ra, người bên ngoài lần lượt đi vào.
Bao gồm cả Phó Diệc Bạch trở về biệt thự một mình.
Tối nay ba cặp hẹn hò đều ăn uống no nê, duy chỉ có Phó Diệc Bạch là nói mình ra ngoài cho thoải mái: "Ở một mình trong biệt thự quá nhàm chán nên em đi dạo loanh quanh gần đây."
Tổ tiết mục: "..."
Thật sự xin lỗi khi phải vạch trần trước mặt mọi người, có người nào đó trở về biệt thự liền nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng trong tòa nhà bỏ hoang, nên cố tình kiếm cớ chạy theo nhân viên công