Editor: Nơ
Hình U vô thức lùi lại một bước, gót chân vô tình vấp vào ray trượt của cửa sổ sát đất, khiến toàn bộ cơ thể cô ngã ra sau.
"A ——"
Theo sau tiếng hốt hoảng là một lực mạnh nắm lấy cổ tay cô, trước khi Hình U có thể đứng vững, trọng tâm lại bị lệch một lần nữa.
Cả người cô bất ngờ ngã vào vòng tay ấm áp, chóp mũi đụng phải lồng ngực rắn chắc, mùi quýt thoang thoảng quen thuộc vây lấy.
Tất nhiên, chỉ khi khoảng cách tiếp xúc gần như bằng không mới có thể ngửi thấy được.
Hình U vẫn chưa định thần lại, chỉ nghe thấy tiếng hít thở ở bên tai càng ngày càng nặng nề.
Đôi tay không biết nên đặt ở đâu của cô như đóng băng giữa không trung, trong lúc nhất thời, cô đã quên tránh đi.
Hai bóng người dưới ngọn đèn chồng khít lên nhau.
Sau khi phản ứng lại, Hình U cố gắng rút khỏi vòng tay anh, nhưng đối phương lại siết chặt lấy cánh tay cô.
"Minh Trầm." Các ngón tay nắm lấy quần áo của anh ngày càng chặt hơn, Hình U nhắc nhở: "Tôi đứng vững rồi."
"Câu hỏi trong phòng bí mật, cậu chọn đáp án nào?" Minh Trầm hiển nhiên không có ý định buông tay, ỷ vào nơi này không có camera nên hành vi càng ngày càng tùy ý.
Ngoại trừ tổ tiết mục biết được đáp án thì chỉ có đương sự rõ ràng. Không biết tổ tiết mục có công bố hay không, nhưng thời điểm bọn họ đưa ra lựa chọn, thì có nghĩa là bọn họ đã sẵn sàng cho việc công khai.
"Cậu hỏi tôi cái này để làm gì?" Hình U không trả lời thẳng câu hỏi của anh.
Minh Trầm cúi đầu, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt cô: "Hẳn là tôi có tư cách biết nhất?"
Cô biết, Minh Trầm lại đang nói đến chuyện hôn ước.
Hình U quay mặt đi, khịt mũi hừ lạnh: "Minh Trầm, cậu vẫn giống như trước kia."
Luôn lấy danh nghĩa hôn phu mà quản đông quản tây, nhưng chẳng qua là vì tính chiếm hữu quá lớn.
"Tôi chưa bao giờ thay đổi." Ánh sáng và bóng tối rải trên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, thứ thay đổi theo thời gian chính là tuổi tác, còn tấm lòng của anh vẫn trước sau như một.
"Còn cậu, Hình U, cậu vẫn luôn lảng tránh câu hỏi của tôi." Lúc này đây, anh muốn bắt lấy Tiểu Khổng Tước khó nắm bắt này.
Từng đợt gió lạnh thổi qua, cơn mưa đêm lại rơi xuống, đập vào cửa kính vang lên tiếng lộp bộp.
Trái tim Hình U đập nhanh như trống, các ngón tay co lại cho thấy sự căng thẳng trong lòng cô lúc này.
Minh Trầm lại cúi người, gần như chạm vào trán cô: "Rốt cuộc, người cậu thích là..."
"Ai ở đó vậy?"
Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ phòng khách.
Ánh mắt Minh Trầm trở nên u ám, anh chậm rãi ngẩng đầu rồi đứng thẳng dậy.
Hình U đưa tay vén mái tóc lòa xòa trên má ra sau tai, ánh mắt trở lại bình thường.
Người đến là Phó Diệc Bạch, luôn là người hóng chuyện đầu tiên.
"Hai người trốn ở đây làm gì vậy?" Phó Diệc Bạch bất cẩn lao vào thế giới hai người mà không hề hay biết sự xuất hiện của mình đã làm gián đoạn tiết tấu của người khác.
Hình U và Minh Trầm liếc nhìn nhau, đồng thời mở miệng:
"Hóng gió."
"Ngắm mưa."
Hai người ngoài cười nhưng trong lòng không cười, sửa miệng lần hai:
"Ngắm mưa."
"Hóng gió."
Phó Diệc Bạch gãi đầu, thử hỏi: "Nếu không em đi ra ngoài trước, đợi chừng nào hai người thảo luận xong thì trở lại?"
Thời điểm cậu ta xuất hiện, hai người vốn đang bất hòa đột nhiên ăn ý cho cậu ta một ánh mắt xem thường.
Có một số lời, chỉ hai người có thể nói, nhưng ba người thì không thể. Hình U và Minh Trầm lần lượt rời khỏi ban công, Phó Diệc Bạch chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, cầm lấy hạt dẻ cười trên bàn trà.
Trở lại phòng ngủ tập thể, Hình U ngồi xếp bằng trên giường gửi tin nhắn cho Khương Ngải Chanh.
Cô đang rất hoảng loạn nên cần tìm người nói chuyện, nhưng màn hình đã chặn đứng nhiều dòng suy nghĩ của cô.
Nhìn thấy lịch trên điện thoại, Hình U giật mình, mới đây mà đã ghi hình được hơn hai mươi ngày.
Hơn hai mươi ngày ở chung cũng đủ số lần mọi người gặp nhau trong một năm, chỉ là có một vài thứ đang âm thầm thay đổi.
Không biết Khương Ngải Chanh đang làm gì mà không trả lời tin nhắn, trái lại khung chat của Minh Trầm lại nhảy ra:【Hôm nay tôi không có ý ép buộc cậu phải trả lời những câu hỏi đó.】
Gì đây?
Tự nhiên nổi hứng đi tìm cô chất vấn, xong bây giờ lại đến xin lỗi cô?
Hình U nhấn vào khung chat, ngón tay giơ lên rồi hạ xuống, lặp đi lặp lại nhiều lần như thế nhưng vẫn không biết nên trả lời thế nào.
Sáu năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, có thể khiến những người xa lạ trở nên quen thuộc, chẳng hạn như cô và Claire. Cũng có thể khiến những người thân quen trở nên xa lạ, chẳng hạn như cô và Tưởng Tử Dục.
Nhưng điều kỳ diệu chính là, khi cô gọi điện cho Minh Trầm, nghe thấy giọng nói từ bên kia điện thoại, cô liền phát hiện ra ——
Họ không thay đổi, vẫn giống như trước đây.
Tất cả mọi người đều cho rằng Minh Trầm vô cùng chủ động đối xử tốt với cô, nhưng thực ra tất cả những chuyện này đối với cô cũng không có gì đặc biệt.
Những hành động đó rất dễ khiến người ta nhầm lẫn, và rồi cuối cùng không ai có thể đoán ra được anh đang nghĩ gì.
Hình U xoay người nằm xuống, nhắm mắt nhiều lần nhưng không ngủ được, cô duỗi tay với lấy điện thoại, mở một album ảnh đã phủ đầy bụi nhiều năm.
Bóng người trong bức ảnh vẫn còn rõ ràng, lần cuối tải lên là sáu năm trước.
Mưa rơi ngoài cửa sổ suốt đêm, có người say sưa chìm vào giấc ngủ, có người trằn trọc cả đêm.
*
Tổ tiết mục không còn cố định đội làm cơm hàng ngày, có người thích chăm sóc mọi người, có người tự giác chia sẻ giúp đỡ, tám người trong biệt thự ngoài mặt vẫn hòa thuận với nhau.
À không, vẫn còn ba người ở các phương diện khác nhau thì không hòa hợp cho lắm, chẳng hạn như...
Trên bàn cơm, Hình U, Minh Trầm và Hứa Hàn Thiên ngồi cách xa nhau, từ đầu buổi đến cuối buổi vẫn không nói chuyện.
Kể từ lúc Hứa Hàn Thiên sử dụng đạo cụ để hẹn hò với Hình U vào ngày hôm qua thì Minh Trầm liền trở nên kỳ lạ. Bầu không khí thậm chí còn kỳ lạ hơn khi họ trở về cùng nhau vào buổi tối, và mâu thuẫn vẫn chưa được giải quyết cho đến ngày hôm nay.
Hóa ra, thời điểm thanh mai trúc mã cãi nhau lại thích chơi trò chiến tranh lạnh.
Tô Mông Mông mang tâm lý xem kịch hay, lúc thì nhìn bên này, lúc lại ngó sang bên kia. Trong lúc Hình U cầm bát đũa đi vào trong bếp, Tô Mông Mông nhân cơ hội vòng qua chỗ Minh Trầm, cố gắng gạ hỏi: "He he, Minh Trầm, anh có biết mối tình đầu của U U là ai không?"
Câu hỏi nhỏ này khiến ánh mắt của Minh Trầm ngay lập tức lạnh lẽo, giống như cuồng phong quét qua người Tô Mông Mông, lạnh lùng nói: "Không biết."
Giọng điệu của Minh Trầm không tốt, sắc mặt cũng u ám đến đáng sợ, Tô Mông Mông cắn môi, cười trừ, thấy tình hình không ổn nên nhanh chóng chạy đi.
Nhìn phản ứng này thì xem ra không phải Minh Trầm?
Thôi xong, thê thảm quá rồi, cô ấy đã đụng phải họng súng!
Tô Mông Mông tự giác tránh xa quả bom hẹn giờ kia, không biết Phó Diệc Bạch chui ra từ đâu: "Hai người nói thầm cái gì đó, em cũng muốn nghe."
Tô Mông Mông đẩy cánh tay của cậu ta, không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt: "Chỉ hỏi này kia thôi."
Hình U không biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài, khi cô mang bát đũa vào trong bếp thì nhìn thấy có một bếp đang được mở, nước trong nồi sôi bùng.
Ôn Tuấn là người duy nhất ở trong bếp, anh ta đang cúi đầu xem điện thoại, Hình U thuận miệng nhắc nhở một câu: "Anh Tuấn, anh vẫn đang bật bếp."
"Đúng, đúng." Ôn Tuấn cất điện thoại vào, mỉm cười giải thích, "Đang luộc trứng gà, sắp xong rồi."
"Vậy ạ." Hình U mỉm cười yếu ớt đáp lại, thầm thở dài ở nơi mà Ôn Tuấn không nhìn thấy.
Mỗi ngày Ôn Tuấn đều luộc trứng gà cho Hạ Úy Lam, tâm ý này của anh ta đều được người xem chứng giám. Và cả những người đã tiếp xúc cả ngày như bọn họ cũng có thể nhìn ra hành vi của Ôn Tuấn đối với Hạ Úy Lam là xuất phát từ chân thành, không phải vì kịch bản nào đó của tổ tiết mục.
Đáng tiếc, sự chân thành của anh ta lại bị phụ bạc, bởi vì Hạ Úy Lam chưa bao giờ đáp lại theo cách tương tự.
Trứng gà đã chín, Ôn Tuấn vớt chúng ra rồi bỏ vào nước lạnh, theo bản năng muốn đưa cho người bên cạnh, nhưng chợt rút tay về: "Đột nhiên nhớ ra Minh Trầm có nói em bị dị ứng với trứng gà."
Nghe được lời này, lông mi Hình U run lên.
Ôn Tuấn là người cẩn thận, sau khi biết được cô bị dị ứng thì cũng chưa từng đẩy cho cô loại đồ ăn này, bây giờ đột nhiên nhắc đến, lại còn cố ý kéo theo Minh Trầm...
Chỉ sợ là thấy bọn cô đang chiến tranh lạnh nên mới cố tình giúp bọn cô làm hòa.
Quả nhiên là một người anh trai lớn thích giúp đỡ mọi người.
Hình U mỉm cười: "Em cảm ơn."
Thực sự hy vọng anh ta có thể nhìn rõ con người thật của Hạ Úy Lam, người đó chỉ biết hưởng thụ những thứ tốt đẹp mà anh ta mang đến, chứ chưa bao giờ nghĩ đến việc đáp lại.
Ôn Tuấn lấy trứng gà ra, vừa đi tới cửa phòng ăn liền nhìn thấy Hạ Úy Lam đang có ý định đến gần Minh Trầm.
Bước chân Ôn Tuấn hơi khựng lại, một lần nữa nghi ngờ không biết hành động của mình có làm phiền đối phương hay không.
Nhưng rõ ràng Hạ Úy Lam luôn mỉm cười nhận lấy nỗ lực của anh ta, trông có vẻ không bài xích.
Nghĩ đến đây, Ôn Tuấn lại bước về phía trước.
Trước khi trứng gà được đưa đến tay, Minh Trầm bên này đã đứng dậy rời đi, Hạ Úy Lam cũng đứng lên theo, vừa quay đầu liền bắt gặp Ôn Tuấn.
Cô ta lại bày ra khuôn mặt tươi cười, đương nhiên là hưởng thụ thành quả của Ôn Tuấn.
Phó Diệc Bạch ngồi dựa lưng vào ghế ở phía đối diện, duỗi một chân ra rồi giả vờ thở dài: "Hây da, sao chẳng có ai luộc trứng gà cho mình."
Tô Mông Mông hô to khẩu hiệu: "Tự thân vận động, cơm no áo ấm."
"Tôi, là kẻ hủy diệt phòng bếp." Phó Diệc Bạch rất hiểu bản thân, cậu ta đứng dậy khỏi ghế, "Hôm nay có nhiệm vụ hay có hẹn hò gì không, nhàm chán quá."
Hôm nay trời vẫn mưa lất phất, tổ tiết mục không bố trí hoạt động ngoài trời mà lại gửi đến một thẻ nhiệm vụ.
Nhìn mặt bìa quen thuộc, dự cảm xấu nổi lên.
Thẻ nhiệm vụ được Minh Trầm cầm vào, Phó Diệc Bạch chen lên phía trước, ló đầu ra: "Mau nhìn thử xem, hôm nay lại có câu hỏi gì?"
Minh Trầm mở thẻ nhiệm vụ, bên trên có viết một đoạn:【Đồng đội mới của các bạn sắp đến, hãy cử người đến trạm dừng chân cách biệt thự 500m để tiếp đón.】
"Đồng đội mới?"
"À phải rồi, tài khoản Official trên Weibo đã đăng thông báo, nói rằng sắp có hai tân khách mời."
"Vậy hôm nay người đến là ai?"
"Không biết."
Thảo luận không ra kết quả, nhưng vẫn phải thương lượng xem ai là người đi đón.
"Vậy trong chúng ta ai là người sẽ đi?"
"Anh đi." Ôn Tuấn vẫn là người giơ tay đầu tiên.
"Em cũng đi." Phó Diệc Bạch không thể đợi ở nhà nên muốn chạy ra ngoài.
"Em cũng muốn đi." Tô Mông Mông cũng thích xem náo nhiệt.
Tiêu Kỳ đưa ra đề nghị: "Không ấy chúng ta cùng đi?"
Phó Diệc Bạch nhanh nhạy nói: "Không được, bên trên chỉ viết cử người đi chứ không nói tất cả phải đi, anh chị cứ ở lại biệt thự, nói không chừng còn có sắp xếp khác."
Năm trăm mét không xa, cuối cùng quyết định được ba người đi đón.
Những người khác ở lại biệt thự chờ tin tức, một phút qua đi, ba phút qua đi, mười phút qua đi...
Không có ai phản ứng.
Cho đến khi chuông cửa vang lên, Phó Diệc Bạch ra ngoài đón người là người đầu tiên bước vào: "Đoán xem chúng em mang ai trở về!"
Không ai trả lời, bởi vì ba người khác đã xuất hiện sau lưng cậu ta.
Tân khách mời xuất hiện, khu bình luận lại nháo nhào vì bữa tiệc nhan sắc.
[Chị gái mới đến đẹp ngất ngây con gà tây lun!]
[Cái váy sườn xám này xinh xĩu, xin link mua ạ]
[Những cái khác thì không nói, nhưng tổ tiết mục đúng thật là toàn tìm các khách mời có giá trị nhan sắc đỉnh cao]
Hiện tại có tổng cộng năm khách mời nữ, mỗi người một phong cách, một khí chất khác nhau, Hạ Úy Lam dịu dàng, Tô Mông Mông đáng yêu, Tiêu Kỳ gợi cảm...
Trước đó, Tiểu Khổng Tước yêu kiều trong sáng, hiện tại lại có thêm khí chất uyển chuyển của một mỹ nhân.
Người nọ mặc một chiếc sườn xám, mái tóc đen dài như thác được tết xéo và để ở trước ngực, ở giữa có một chiếc kẹp tóc ngọc trai trang nhã, đủ để thu hút ánh nhìn.
"Chào mọi người, tôi là Liễu Thanh Vận."
Người phụ nữ có dáng người mảnh mai, giọng nói mềm mại uyển chuyển, ngữ điệu chậm rãi và nhỏ nhẹ, thoáng chốc đã đưa tâm trí người xem đến bờ sông Thanh Hà lất phất mưa bụi.
"Tên rất hay."
Liễu Thanh Vận, nghe vừa học thức lại thi vị, còn mang cảm giác cổ điển ưu nhã đầy mới mẻ.
Liễu Thanh Vận có mở một cửa hàng bán sườn xám, cách đây một thời gian, video quay chụp toàn bộ sườn xám
trong cửa hàng bỗng nổi đình nổi đám, nên càng có nhiều người chú ý đến nhân vật như tiên nữ này.
Liễu Thanh Vận không lợi dụng marketing để phát triển mà vẫn kiên định với nghề nghiệp yêu thích của mình, một lòng theo đuổi chất lượng và mẫu mã nên nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Một người như vậy mà lại đến tham gia chương trình "Tình yêu phi khoa học", đúng thật là rất bất ngờ.
Tân khách mời đã đến, mọi người đứng dậy làm quen với nhau.
Khí chất bên ngoài của Liễu Thanh Vận khiến người ta cảm thấy thoải mái, Hình U rất có cảm tình với người mới này: "Xin chào, tôi tên là Hình U."
Minh Trầm ở bên cạnh cũng giới thiệu thân phận: "Minh Trầm."
Vốn dĩ chỉ là một lời giới thiệu bản thân bình thường, nhưng câu đáp lại của Liễu Thanh Vận không phải là "Xin chào hai người", mà là hơi mang ngữ khí vui mừng: "Tôi biết hai người, Nam Trầm Bắc U, thanh mai trúc mã."
Fan hâm mộ: !!!
Hóa ra "thần tiên tỷ tỷ" cũng ship CP.
Mọi người ngồi trở lại vị trí của mình, Liễu Thanh Vận nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Ôn Tuấn.
Tất cả các thành viên ngồi cùng nhau chắc chắn sẽ không tránh khỏi lúng túng, vì vậy người bạn tổ tiết mục đã thiết kế một trò chơi nhỏ để phá tan bầu không khí giữa họ.
Quản gia của biệt thự cầm hộp trò chơi đi dến, nở nụ cười tiêu chuẩn chào mọi người ở trước mặt: "Ở đây có các trò chơi khác nhau, các bạn có thể tùy ý lựa chọn và tổ chức chơi nó."
Giao đồ cho bọn họ xong, quản gia liền rời khỏi ống kính, một giây cũng không ở lại.
Lúc này, Hình U ngồi gần hộp trò chơi nhất nên đã đưa tay cầm lấy: "Chọn bừa sao?"
"Ừ, cứ chọn đi."
Hình U cho tay vào trong hộp, lấy ra một tấm thẻ và đọc nó trước mặt mọi người: "Trò chơi Domino năm chữ."
Quy tắc trò chơi: "Người đầu tiên sẽ đặt một câu bất kỳ, người thứ hai sẽ lấy chữ cuối cùng để tạo thành một câu mới, quy định năm chữ và từ đó suy ra những câu tiếp theo."
Nói một cách đơn giản, trong trò chơi Domino năm chữ, đương nhiên năm chữ kia phải có nghĩa.
"Cái này khá ổn."
Mọi người đều cảm thấy không tồi.
"Dù sao chơi trò chơi thì cũng phải có phạt chứ?"
"Phạt cái gì? Lời thật lòng hay đại mạo hiểm?"
"Lần trước đã chơi rồi, lần này đổi sang cái khác đi."
Có người bắt đầu lên Baidu để tìm hình phạt trò chơi, sau một hồi tìm kiếm thì cũng chỉ toàn hình phạt tương tự với đại mạo hiểm.
Vì Liễu Thanh Vận vừa mới gia nhập nên mọi người quyết định chơi một cái gì đó nhẹ nhàng một chút.
Tô Mông Mông bỗng nhiên giơ tay, sau đó chậm rãi mở ra, giữa lòng bàn tay có một thỏi son: "Ai thua sẽ bị vẽ lên mặt, thế nào?"
Các chàng trai còn chưa kịp tỏ thái độ thì Hình U đã lấy ra một thỏi son khác để ủng hộ đề nghị của chị em mình.
Thương lượng xong xuôi, mọi người đặt thỏi son lên bàn để xoay nó, đầu son chỉ về phía ai thì người đó bắt đầu trước.
Ngón tay cầm thỏi son ở trên mặt bàn, sau đó xoay nhẹ một cái, cuối cùng, đầu có in logo chỉ về phía Tiêu Kỳ.
Vì đột ngột mở miệng nên không biết nói gì, Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa đang rơi tí tách ở bên ngoài.
Cô ấy thuận miệng nói: "Hôm nay là ngày mưa."
Hứa Hàn Thiên tiếp lời: "Mưa tạnh trời sáng tỏ."
Hình U ngay lập tức đáp lại: "Tỏ ngời như ánh trăng."
Minh Trầm đáp lại không chút do dự: "Trăng lấp loáng màu trắng."
Phó Diệc Bạch: "Trắng... Trắng tựa áo cưới này."
Tô Mông Mông: "Này..."
Tô Mông Mông đột nhiên bí từ, sau ba giây, Phó Diệc Bạch cầm thỏi son lên, tiếng cười dần trở nên nham hiểm.
Theo như lời của Tô Mông Mông thì chính là – Kẻ tiểu nhân đã thực hiện được âm mưu của mình.
Khuôn mặt Tô Mông Mông bị vẽ một vòng tròn.
Cô ấy tiếp tục trò chơi với quả trứng vịt màu đỏ trên mặt mình, tận dụng khung cảnh ngay tại chỗ để đặt câu: "Ở đây có chín người."
Hạ Úy Lam: "Người biết thọ bằng nào."
Ôn Tuấn: "Nào hay ai cô lẻ."
Liễu Thanh Vận: "Lẻ bóng đợi người về."
Tiêu Kỳ: "..."
Tôi thật sự không có cách nào tiếp được đoạn thơ cổ này của mấy người.
Tiêu Kỳ không phục, sau khi nhận lấy hình phạt thì dứt khoát lên Baidu tìm một câu thơ cổ để đáp lại: "Về ngay thuở Hán thịnh."
Hứa Hàn Thiên: "Thịnh đãi chàng sứ quân."
Hình U: "Quân sắc son lòng ấy."
Minh Trầm: "Ấy là nỗi tương tư."
Người xem: Hai người đang niệm thơ tình đấy à?
Một câu thơ riêng lẻ chẳng có ý nghĩa gì khác, nhưng khi thốt ra từ miệng của hai người họ thì lại thay đổi mùi vị.
"Mấy cái người giỏi văn này quá đáng lắm rồi đó!" Từ một trò chơi bình thường biến thành đại hội ngâm thơ, những người thiếu vốn từ không thể theo kịp.
Hình U ôm gối, nụ cười trên mặt vẫn không vơi đi.
Hồi năm cấp ba, trường học vì muốn nâng cao hứng thú học tập mà đã tổ chức đại hội làm thơ. Cô bị Khương Ngải Chanh kéo đến đăng ký, và sau đó là chuỗi ngày gặm thơ cổ suốt một tháng.
À, lúc ấy cũng có thêm một người tham gia.
Hình U lén nhìn sang bên trái, đúng lúc bị người đàn ông bắt gặp.
Cô nhanh chóng tránh đi như bị ai giẫm phải đuôi, người nọ đang ngồi ở chiếc ghế khác đột nhiên đứng dậy, bước tới chỗ cô, "Nhường chỗ cho tôi."
Hình U bĩu môi, cầm gối ôm dịch sang bên phải một chút.
Minh Trầm thuận thế ngồi xuống.
[Ai cũng đang theo dõi trò chơi, chỉ có tôi nghiêm túc ngồi đây tìm đường để gặm]
[Đại Cẩu Cẩu đổi chỗ rồi!]
[Đã một trăm năm trôi qua, rốt cuộc thì chừng nào hai người mới làm hòa vậy?]
Khán giả ở ngoài màn hình nháo nhào hết cả lên, khách mời trong biệt thự cũng ồn ào không kém, chỉ có điều chủ đề mà hai bên hướng tới lại khác nhau.
Những người không giỏi văn thơ thực sự không muốn thể hiện chỉ số IQ của mình trước ống kính phát sóng trực tiếp, họ đều nói: "Đổi sang cái nào dễ hơn đi."
Vì thế, Hình U lại thò tay vào trong hộp lần nữa, lấy ra một tấm thẻ:【Bảng cửu chương + 1】
Quy tắc trò chơi: Người chơi đầu tiên sẽ tùy ý đặt câu hỏi, các con số chỉ được phép trong bảng cửu chương, người thứ hai sẽ trả lời kết quả của phép nhân rồi cộng thêm 1 vào đó.
"Cái này em đã chơi qua."
"Chẳng hạn như câu hỏi đầu tiên là 2 nhân 3, thì người tiếp theo phải trả lời là 6 và cộng thêm 1 vào kết quả, cũng chính là 7."
"Hiểu rồi, hiểu rồi."
Luật chơi rất dễ hiểu, tuy nhiên để chơi được thì không dễ.
Bảng cửu chương đều được mọi người nhớ kỹ trong đầu, cũng chính vì vậy mà khi câu hỏi được đưa ra, họ sẽ vô thức nói thẳng đáp án mà quên cộng 1.
Trò chơi bước sang vòng thứ ba, những người phản ứng chậm lại bắt đầu yêu cầu đổi sang trò khác.
Người xem phát hiện, những người chơi xấu luôn là mấy gương mặt quen thuộc.
Hiện tại, chỉ còn Minh Trầm, Hình U, Hứa Hàn Thiên và Liễu Thanh Vận là chưa bị phạt.
Phó Diệc Bạch xắn tay áo, khí thế hiên ngang bước tới cạnh chiếc bàn: "Lần này để em chọn."
Cậu ta cho tay vào lần mò, những thứ nằm trong góc hộp cũng bị cậu ta bới tung lên, cuối cùng chạm vào một chiếc hộp vuông nhỏ.
Không biết là gì, Phó Diệc Bạch trực tiếp lấy ra.
Sau khi mở hộp ra, hai viên xúc xắc rơi ra ngoài.
Thảy xúc xắc, so lớn nhỏ.
Cuối cùng thì cũng có một trò như mong muốn, không cần động não, chỉ cần may mắn.
Trò này khiến cho nhóm người vừa mới thể hiện IQ của mình gặp phải khó khăn, duy chỉ có Minh Trầm là vững như núi Thái Sơn.
Ngay tại thời điểm Minh Trầm cầm thỏi son để chuẩn bị trừng phạt kẻ thua cuộc, thì Hình U lúc nãy bị vẽ râu mèo buồn bực nhìn anh: "Có phải cậu đã từng luyện qua rồi không?"
Tô Mông Mông kinh ngạc thốt lên: "A, em nhớ ra rồi, anh Minh Trầm đã từng đóng vai phản diện, là một ông vua cờ bạc!"
Cằm Minh Trầm hơi hếch lên, không thể phủ nhận.
Hình U lập tức che mặt mình lại, không cho anh vẽ lên: "Không được, cậu gian lận."
Rốt cuộc Minh Trầm cũng lộ ra nụ cười, vẫn là giọng điệu quen thuộc: "Sao tôi lại phải gian lận?"
Đạo cụ giống nhau, mánh khóe là dựa vào bản lĩnh, ai có thể nói anh gian lận?
Thế nhưng Hình U vẫn không muốn nhận thua, cô ôm gối đứng dậy.
Một bàn tay duỗi ra từ phía sau, khóa chặt cô ngay tại chỗ, Minh Trầm giữ lấy bả vai cô, tiếng cười trêu chọc phảng phất bên tai: "Tiểu Khổng Tước, cậu chơi xấu."
"Tôi không có!"
Lúc này, khuôn mặt của Phó Diệc Bạch và Tô Mông Mông đã biến thành mặt mèo chính hiệu, cả hai đồng tâm hiệp lực: "Chị ấy có, chị ấy muốn chạy trốn, vẽ chị ấy đi!"
Vùng vẫy cũng vô ích, Hình U dứt khoát ngẩng mặt lên, đôi mắt nhắm nghiền, làm ra bộ dạng hào phóng: "Cậu vẽ đi, tôi không chạy."
Minh Trầm vặn thỏi son bằng một tay, khóe môi cong lên, sau đó vẽ một hình trên chóp mũi của cô.
Hình U đã nhận ra được hình dạng đó.
Sau khi hoàn thành hình phạt, Minh Trầm không rời đi ngay, mà vẫn duy trì tư thế gần gũi như vậy, anh khẽ nói: "Tiểu Khổng Tước, chúng ta làm hòa đi."
Anh không muốn chiến tranh lạnh.
Anh thích gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô.
Hàng mi dài khẽ run lên, Hình U mở mắt ra.
Cô mím môi, nhưng lại không giấu được ý cười đang lan tràn trên mặt, và cả con ngươi sáng ngời.
Đôi môi đỏ mọng hơi chu lên, cô chỉ nói nửa câu: "Trừ khi cậu để tôi vẽ ngược lại."
Minh Trầm hiểu ra, đưa thỏi son cho cô ở trước mặt mọi người.
Hình U cầm lấy rồi giơ tay lên.
Minh Trầm khom lưng, đưa mặt đến gần, mặc cho cô làm bậy.
Không hề có nét vẽ nguệch ngoạc hay lung tung như trong tưởng tượng, xúc cảm dừng ở chóp mũi, hình dạng giống hệt cái anh vừa vẽ.