Xe của Tô Ly vừa đi đến gần đoàn phim, thì đã nhìn thấy các fans lúc trước mới tản ra đã lại túm năm tụm ba, ai nấy cũng cầm điện thoại bình luận không ngớt cái gì đó, vừa nhìn thấy có xe bảo mẫu xuất hiện liền vây thành vòng ngay lập tức.
Nhưng chuyện tắc đường lần trước đã náo loạn như vậy rồi, đến cả trang chủ weibo của phim trường Nam Sơm còn phải đăng bài hô hào: "Lý trí mà đu idol", lúc này mấy lối vào của đoàn phim đều đã được bố trí thêm bảo vệ, phòng ngừa chuyện chặn đầu xe lặp lại lần nữa.
Mặc dù có bị chặn lại vài phút, nhưng vẫn bình an vào được phim trường.
Lúc xuống xe ấn tượng của Tô Ly về Lương Kính Thuần lại xấu thêm mấy phần.
Các fandom có một câu rằng ----- Fans làm, idol chịu.
Mặc dù không loại trừ khả năng sẽ có những fans quá khích, hoặc là fan tư sinh căn bản không tính là fans, nhưng có nhiều lúc, thần tượng không định hướng đúng, thì các fans sẽ lấy cái danh "Fans lớn" mà đi làm những chuyện khác người.
Nếu như chỉ có một fan làm chuyện sai trái, thì có thể nói là fan nhà khác giả dạng vào bôi đen, nhưng cả một nhóm fan có tổ chức kỷ luật đi làm loạn, vậy thì chỉ cần một câu thôi: Bọn họ là anti – là có thể chối tội sạch sẽ.
Sau khi xảy ra chuyện chặn xe, Lương Kính Thuần cũng không có chút nhắc nhở nào cho fans, như bảo họ ra khỏi phim trường ngay lập tức, mà chỉ lo lấp liếm, thậm chí còn không nhận là fans mình làm ra chuyện này.
Dựa trên một mức độ nào đó mà nói thì, anh ta vốn không trân trọng thời gian, tiền bạc và tình cảm mà các fans đã dành cho mình.
Người như vậy, không đáng làm idol.
-
Tô Ly nhờ tài xế đưa mấy món đồ ăn mang về đến phim trường giúp cậu.
Mặc dù hương vị của tào phớ không phải là quá kinh khủng, những ở một nơi bị vây quanh bởi ánh đèn và ống kính, đột nhiên xuất hiện thứ “bình dân” thế này, thì muốn người ta không chú ý đến cũng khó.
Tô Ly lặng lẽ bảo tài xế đem phần lớn tào phớ chia cho nhân viên hiện trường, nói nhỏ: "Thêm một chút đồ ăn cho mọi người."
Nhân viên vui vẻ nhận lấy, nhỏ giọng cảm ơn Tô Ly.
Cậu cảm thấy trong đoàn phim không chỉ có các diễn viên vô cùng hòa đồng, mà trước giờ chưa có mấy chuyện ngừng diễn, hay xưng bá trong đoàn v.v...
Mà ngược lại từ ảnh đế, thị đế đến cả nữ chính, từ thầy Triệu đến Tô Ly, mỗi diễn viên, không cần biết có nổi hay không cũng đều bình dị gần gũi, chẳng thể hiện sự kênh kiệu chút nào, kể cả bây giờ là tháng bảy nóng nhất, mặc đồ cổ trang cực dày cả một ngày, cũng không thấy bọn ho kêu khổ một câu nào.
Mà các diễn viên đều rất hào phóng, thường xuyên phát phúc lợi cho nhân viên công tác!
Phó ảnh đế đã từng mời họ ăn cơm, ăn đồ nướng, uống nước ngọt, Nam thị đế cũng đã mua cho họ mấy thùng kem cao cấp, chị Trịnh thì mời xe cà phê đến, bây giờ đang pha cà phê cho nhân viên, cả thầy Triệu cũng không quên mang quà quê đến chia cho bọn họ, bây giờ đến cả Tô Ly nhỏ tuổi nhất đoàn làm phim cũng đem cơm tối đến cho bọn họ.
Ở trong đoàn phim này đúng là hạnh phúc quá đi mà!
Nhân viên âm thầm lau nước mắt, đạo diễn Lý lần sau nhất định vẫn phải cho chúng tôi đi quay phim cùng nha!
Tô Ly cũng không biết được suy nghĩ trong lòng nhân viên hiện trường, cậu cầm tào phớ đến bên cạnh ghế của Phó Mịch, mặc dù ghế trống, nhưng mà vì đây là ghế chuyên dụng của Phó Mịch, nên Tô Ly cũng không ngồi xuống, cứ đứng bên cạnh như vậy mà nhìn.
Cảnh này được quay trong Tạ Phủ, thật ra đây là cảnh mà cảm xúc của Tạ Chiêu dao động nhiều nhất.
Tạ Chiêu tìm được lão Châu làm ăn cùng cha mình năm đó, che giấu thân phận của mình, bàn chuyện làm ăn với lão Châu.
Nhân đó thăm dò xem lão Châu có biết được sự thật cha mình bị tể tướng hại chết không, đã bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày làm chứng giúp cho cha hắn, chứng minh cha hắn không cấu kết với địch để phản quốc, chưa bao giờ nói những câu như "Gia nghiệp còn nhiều hơn cả quốc khố", càng không bao giờ nghĩ đến việc tự cho mình là vua, tất thảy đều là do tể tướng thèm khát gia sản nhà mình, nên đã bịa ra tội danh chẳng biết là có hay không.
Nhưng sau khi lão Châu biết được bây giờ Tạ Chiêu đã "leo lên" được con thuyền lớn chính là tể tướng, liền vuốt râu rồi khen ngợi Tạ Chiêu một phen, còn đắc ý nói: "Nếu không phải năm đó tôi hiểu được ý của tể tướng, buông lời bóng gió rằng Tạ gia muốn tạo phản, thì e rằng cuối cùng mọi chuyện cũng không thuận lợi như thế." Nói xong còn tâng bốc rằng vì chuyện này mà tể tướng xem trọng mình thế nào, bóng gió với Tạ Chiêu, nếu cùng hắn làm ăn thì sẽ được thêm một món hời.
Sau khi Tạ Chiêu nghe xong, trong lòng nổi bão.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, hóa ra người bạn thân cận nhất của cha mình lại là kẻ nối giáo cho giặc, đẩy gia đình hắn đến chỗ chết.
Trong khoảnh khắc ấy hắn thậm chí còn muốn trực tiếp gϊếŧ lão Châu, trả mối hận trong lòng mình.
Nhưng lý trí mách bảo hắn rằng, gϊếŧ lão Châu sẽ đánh rắn động cỏ, kẻ ghê tởm nhất, đáng chết nhất chính là Hứa Sĩ Hoằng, lão ta một tay che trời không quan tâm đến mạng người, cuối cùng rồi sẽ có một ngày phải tiêu diệt từng tên loạn thần gian tặc một!
Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, trên mặt lại nở nụ cười chân thành, Tạ Chiêu chôn chặt mọi nỗi đau và hận thù trong lòng, trò chuyện vui vẻ cùng với kẻ thù của mình.
Lúc chỉ còn lại mình hắn, sự đau khổ và dằn vặt của Tạ Chiêu mới thật sự lộ ra.
Hắn là một kẻ đã chịu đựng quá nhiều, muốn người nhà được sửa lại án oan, muốn báo thù, muốn chiều đình cương trực, nên hắn không thể ngã xuống như vậy được, hắn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.
Nhưng có thể cho hắn một lát, dù chỉ một khoảnh khắc thôi, cho phép hắn yếu mềm một chút.
Tạ Chiêu ngồi một mình trước bàn, trong tay cầm cốc trà đã sớm nguội lạnh, rưới trà trong cốc xuống đất, kính tế cha mẹ dòng họ dưới suối vàng.
Rồi sẽ có một ngày, con nhất định sẽ lấy máu tươi của kẻ thù đến tế mọi người.
Tô Ly đứng đó, nhìn Phó Mịch diễn đoạn này, từ nỗi căm phẫm kẻ thù cho đến niềm vui khi nghĩ đến sẽ có ngày báo được thù lớn, rồi lại đau xót khi những người thân chẳng thể sống lại, không cần một lời nào, chỉ cần dùng nét mặt cũng có thể thể hiện được cặn kẽ thấu đáo từng tầng lớp cảm xúc.
Lúc hắn nhắm mắt rơi lệ, dường như những người xung quanh cũng
bị ảnh hưởng bởi giọt lệ sụp đổ ấy, trong lòng cảm thấy Tạ Chiêu quá khổ, hắn chịu đựng quá nhiều, ước gì hắn ta vẫn cứ là vị thiếu gia vô lo vô nghĩ của Tạ phủ, nếu như tất cả bi kịch đều không xảy ra, vậy thì sẽ tuyệt vời biết bao!
"OK, đoạn này qua!"
Tất cả mọi người hồi phục lại tinh thần theo tiếng hô lên nghẹn ngào của Lý Húc, tự giác vỗ tay cho phần biểu diễn đặc sắc của Phó Mịch.
Trong lòng mỗi người đều có một ý nghĩ rõ ràng: chỉ với màn biểu diễn khiến người ta kinh ngạc ban nãy thôi, giải thị đế lần này, Phó Mịch nắm chắc rồi!
Tô Ly cũng bị sốc hoàn toàn, cậu chỉ biết là Phó Mịch diễn xuất tốt, nhưng trước giờ không ngờ đã tốt đến mức này.
Cảm xúc tự nhiên, động tác co giãn nhịp nhàng, khiến người khác vô thức chú ý đến từng hành động của hắn, vì hắn đau buồn mà rơi lệ vì hắn vui vẻ mà mỉm cười.
Tài thật.
Tô Ly bị kỹ năng diễn xuất của Phó Mịch thuyết phục luôn rồi!
Sẽ không có người nào diễn Tạ Chiêu tốt hơn Phó Mịch đâu, hắn ta chính là Tạ Chiêu nguyên bản!
"Có ghế không ngồi, đứng ngơ ra đó làm gì thế?"
Phó Mịch thấy tay Tô Ly cầm gì đó, đứng lẻ loi bên cạnh cái ghế, khóe mắt ửng hồng, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ thương tâm khổ sở, khiến hắn nhìn thấy là đau lòng.
Mặc dù biết là cậu bị nhập vai vào đoạn ban nãy mình diễn, nhưng Phó Mịch vẫn không nỡ nhìn thấy nhóc khóc.
Giơ tay nhận túi trong tay cậu, vì đã cầm quá lâu, nên tay của nhóc đã bị hằn lên vệt hồng.
Sau đó nhìn thấy trên túi có in một hình manga bà lão siêu to, bên dưới cũng viết mấy chữ khổng lồ "Tào Phớ Bà Cụ Lưu" mới hiểu ra, thì ra là quán tào phớ mà trưa nay hắn mới nhắc đến.
"Lần sau đến thì ngồi luôn nhé." Phó Mịch đau lòng nói: "Ghế của tôi thì có gì mà cậu không dám ngồi chứ."
Tô Ly vẫn chưa vượt qua được, nhìn thấy Phó Mịch đang hóa trang thành Tạ Chiêu trước mắt, thương đau trong lòng cậu vẫn chưa thể tan hết.
Phó Mịch không biết nên làm gì, tay miết hai má trắng mềm của Tô Ly, hạ thấp giọng nói: "Tỉnh lại nào, phim truyền hình đểu là giả hết, chỉ là để lừa gạt trẻ con vô căn cứ thôi."
Tô Ly lấy lại tinh thần, xoa xoa hai má có hơi đau, trên mặt dường như dường như vẫn còn cảm giác nóng bỏng, cậu cảm giác cả mặt mình đều đỏ lựng cả lên rồi.
Điều cậu không tiện nói là, cậu mất hồn không phải là vì câu chuyện, mà là vì bị ảnh hưởng bởi diễn xuất tinh tế của Phó Mịch, bởi sự uyển rũ trong từng hành động của hắn làm cho xỉu lên xỉu xuống.
Không phải là cậu không thoát ra khỏi cảnh được, mà là không thoát ra khỏi tên Phó Mịch này được.
Ban nãy lúc quay phim, Chung Kiến Huân thấy Tô Ly đến cũng không dám làm gì, bây giờ xem diễn xong rồi, thì lại cực kỳ tinh ý lấy một cái ghế bên cạnh đưa cho cậu ngay lập tức.
"Anh Tiểu Tô, ngồi đi."
Tô Ly mắt hồng hồng ngại ngùng nói: "Anh Chung gọi em là Tô Ly là được rồi, anh còn lớn hơn em nữa, sao lại gọi em là anh chứ."
Chung Kiến Huân liếc nhìn Phó Mịch, không nhận được đáp án, chỉ có thể ngập ngừng dò hỏi: "Vậy gọi cậu là... thầy Ly nhé?"
"Hả!" Tô Ly vội vàng xua tay: "Đừng dừng đừng, đừng gọi như vậy! Em còn đang cần thầy chỉ bảo thêm mà."
Chung Kiến Huân còn đang định dùng thêm não, nhưng Phó Mịch đã thấy cái "bóng đèn" này rất là chướng mắt, chỉ là xưng hô thôi mà, còn phải bàn qua lại như vậy hả?
"Cứ gọi tên đi."
Phó Mịch đã nói thế, thì đó là quyết định sau cùng.
Chung Kiến Huân cũng không muốn làm "bóng đèn" nữa, sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho Tô Ly xong, liền đi về phía sau ăn cơm cùng các nhân viên khác.
Phó Mịch kéo Tô Ly ngồi xuống, tiện tay mở tào phớ cậu đem đến ra, mặc dù ban nãy diễn có chút kiệt sức, không thèm ăn lắm, nhưng cứ nghĩ đến đây là của nhóc mua riêng cho mình, Phó Mịch cũng thèm ăn trở lại.
Tô Ly giúp hắn xếp đồ ra ngoài: "Tôi không biết anh thích ăn ngọt, mặn hay là cay, nên đã mua cả."
Phó Mịch vừa mở lắp từng cái một, cười bí hiểm nói: "Lúc trước thích ăn mặn, nhưng dạo gần đây thích ăn ngọt."
Tô Ly liền để tào phớ đường hoa trước mặt Phó Mịch.
"Ồ, vậy anh ăn bát này." Tô Ly cười nói: "Nghe nói đây là món bán chạy nhất cửa hàng họ, rất nhiều cô gái xếp hàng mua đấy!"
Trên tào phớ trắng trắng mềm mềm có một lớp caramel nướng thật dày, ăn kèm với đậu phộng và vừng, còn có cả bột quế, hương vị hòa ưuyện với nhau rất đậm đà và phong phú.
Chỉ ngửi thôi cũng khiến cho người ta muốn há miệng thật to.
Nhưng Phó Mịch lại không muốn ăn đồ ngọt kiểu này.
Rốt cuộc Phó Mịch đưa một thìa qua, bất đắc dĩ nhìn người đối diện.
Hắn sắp đợi không nổi nữa, nhóc này cứ mãi không hiểu, phải đến lúc nào mới biết là không phải đối với ai hắn cũng tốt và hào phóng như vậy.
Có những người hơi đặc biệt, nên hắn mới tốt đặc biệt với người ấy.
Không phải là hắn không muốn lòng tốt được báo đáp, mà còn muốn trả lại tốt gấp đôi.
Kể cả nhóc biết suy nghĩ thật trong lòng mình, có sợ hãi mà bỏ chạy, thì hắn cũng không thể từ bỏ.
Vấn đề là, phải làm sao để trước khi đứa nhóc sợ mất dép, nói cho cậu hiểu là mình không muốn ăn bất kỳ món đồ ngọt nào, mà là cậu – trái lê ngọt ngào chứ?