Chúng tao đi cũng mất 6 tiếng, thế là nhanh rồi vì nó chạy tuyến đường nhanh nhất để tới. Ngồi trên xe chán phết, lại còn làm giá với hai con kia. Nên tao chỉ nói chuyện với lớp trưởng a6. Nhưng nó tên gì tao quên mẹ rồi tar??.
Tao mới hỏi.
- Mày tên là...cái gì lên đỉnh nè!_Tao ngẫm lại xem.
Nó vả tao một phát muốn té xuống xe. Hên là tao bám vô ghế trước. Tiểu Mỹ thụ cáu gắt bảo to.
- Đừng có giỡn nữa, muốn chết cả lũ hả?
- Nó tán tao méo hàm!_Tao khóc lóc than vãn.
- Méo chưa? Hay da mặt dày quá nên hông méo được?_Thế Mỹ hỏi.
Tao chỉ liếc nhẹ tụi nó, không nói gì. Giờ không muốn nói chuyện với mấy đứa lừa dối tình cảm người khác, lớp trưởng a6 ôm hai má tao ép lại rồi nói cái giọng vô cùng nghiêm túc.
- Tao nói một lần nữa là não mày ghi nhớ lại dùm nhé. Nói xong nhắn nút save nha con quỷ!
- Thì nói đi..._Tao gỡ hai tay nó xuống.
- Tên tao là...mà tên gì nhỉ??
Nó cũng quên bén đi.
Hai con kia chỉ lắc đầu rồi nói với nhau.
- Thấy chưa? Bảo là con ngáo mà không chịu!_Đình An chê.
- Haiz, gia môn bất hạnh...có đứa con gái tên mình còn không nhớ, không biết đặc tên cho để làm cái gì mà không nhớ nữa!_Thế Mỹ khiển trách.
- Hai chị im đi, em chỉ đùa thôi!_Nó cau mày nhăn nhó.
- Thì nói nhanh nói lẹ nói mẹ ra luôn đi!_Tao nói.
- Tên chụy đây, là Đỉnh Đỉnh, Tác Đỉnh Đỉnh, cứ gọi là A Đỉnh! Đó là biệt danh của tao đó!
.........................
Tao mỉm cười nói.
- Tại sao tôi lại phải gọi bạn bằng biệt danh?
- Vì tao thích!_Nó trợn mắt.
- Không có lý do gì nữa sao?
Thế Mỹ ngốc đầu sang, dựa vào vai tao rồi gạ gạ. Nó nhìn tao bằng cặp mắt long lanh, A Đỉnh nói tiếp.
- Vì ba tao đặt nó cho tao, nên tao thích nó!
- Ủa, ba mày mất rồi mà!_Đình An nói nhanh.
Lúc đó, không khí im lặng bao trùm. Không còn một tiếng cười khúc khích nữa, chỉ có không khí âm u bao trùm. Đình An chỉ biết vả vô miệng mình mấy cái rồi cuối đầu xin lỗi A Đỉnh.
- Xin lỗi nhé! Tao không cố ý đâu, đừng giận tao nha!
Nó không nói gì, chỉ biết cười gượng, ánh mắt trở nên buồn bã. Nó kể lễ trong sự nhớ nhung người cha quá cố của nó. Cả bọn không nói gì thêm, chờ mong nó nói gì đó.
- Nếu hai năm trước tao không tài lanh can thiệp vào đám ăn hiếp học sinh đó, nếu tao không đánh nhau với đứa con gái của sếp lớn ba tao, thì ba đã không bị đuổi việc!...Tao đã tính xin lỗi họ để ba tao có thể đi làm tiếp! Nhưng họ ép người quá đáng!_Nó nói giọng căm phẫn.
- Họ làm gì mày?_Thế Mỹ nói.
- Họ bắt tao quỳ xuống xin lỗi thì họ sẽ tha cho, nhưng tao không bao giờ muốn điều đó! Tao muốn sống với đức tin của mình. Tao không có lỗi, là họ ý lớn ăn hiếp người khác...Chuyện bất bình đó, làm sao tao có thể làm lơ??
- Thế rồi thì sao?
- Thì ba tao nghĩ việc, lúc đó gia đình tao mở quán nhỏ, cầm cự sống qua ngày...Và một ngày nọ, ba tao bị tai nạn xe! Bữa tối đó ba tao không về nữa...
Nó chỉ cười buồn, chúng tao im lặng vỗ vai nó thay như lời an ủi. Nó như vậy cũng rất mạnh mẽ rồi, cứ sống vì đức tin của mình...Nếu vậy, thì nó sẽ thành công...
- Nhưng mà, người...đụng ba tao lại là...đứa con gái của sếp ba tao!
- Ôi trời..._Chúng tao ngạc nhiên như không tin vào mình.
- Tao đã tìm nó, trút giận vào người nó!, tao hỏi tại sao lúc đó mày không gọi cấp cứu? Lại bỏ chạy mất?. Lúc đó cứ nghĩ giết nó sẽ trả thù