Lúc ấy, cả đám bạn tao mới đi lại tìm. Không biết là trình độ mua hàng của tao phải tốn bao nhiêu thời gian mà con Đình An nó ăn hết 3 cây kem trong tiết trời lạnh giá rồi mà tao vẫn chưa quay về. Tụi nó đứng đó nhìn tao, nó nện cái miệng nó quát lớn.
- Ê con kia, mày bị vong theo hả? Sao chậm như rùa vậy?
- Chờ chút đi, cái gì cũng phải từ từ! Cuộc sống nghịch lý lắm, mày chưa nghe câu "chậm một phút nhanh cả đời" hả??
Tụi nó hoang mang nhìn tao, không biết tao có nói đúng hay sai mà ai cũng nhìn tao với cặp mắt ái ngại. Trời đất ơi, tao biết là tao đẹp mà sao ai cũng nhòm hết vậy? Ngại hết sức vậy đó!. Sau đó, tụi nó mới đi đến chỗ tao.
- Là "Nhanh một phút, chậm cả đời" mẹ ơi!
- Ừ thì tao nói sai thôi, làm dì phản ứng dữ dợ?_Tao dẫy dẫy.
Thấy tao day dưa mãi, chị bán hàng mới bất lực nhìn tao với cặp mắt không thể nào tăng thêm lực được nữa. Chị mới nhẹ nhàng từ tốn đáp.
- Bây giờ em thanh toán tiền cho chị được chưa? Của em hết 450K! Mà chị nhắc lại ĐỪNG CÓ ĐƯA THẺ ATM cho chị!
Tụi kia nghe thế thì hiểu ra vấn đề, Thế Mỹ tỏ khuôn mặt kinh ngạc.
- Như dậy mà nó cũng nghĩ ra được! Con nhỏ này ghê thật!
- Đại gia ngầm, Bình ơi mày nhớ sau này lo cho con bạn già như tao nha!_A Đỉnh long lanh cầm tay tao.
Tao chu mỏ đáp.
- Em khịa có chút mà chị làm gì ghê dữ dạ? Em trả cho chị là được chứ gì!
Tao nhanh nhẹn gút 450k đưa cho bà nội đó, nói chung là bả cầm tiền nhanh như chớp, trở về khuôn mặt thân thiện và dễ gần hồi nãy. Bã mỉm cười tươi rồi nhìn chúng tao.
- Có gì mấy em rảnh thì mua ủng hộ chị nha, cảm ơn mấy em!
- Dạ cảm ơn, chắc hông có lần sau đâu chị!_Tao mới nói.
- Chị hông nói em, chị nói mấy bạn em ấy! Chứ gặp em lần nữa chắc chị bán sạp dâu của chị chị trốn em quá!
Bà chị cũng chặt chém tao không còn cái gì để bận, nói chung bã không phải dạng vừa nên tao cũng không vòng vo, chúng tao đi nhanh. Lúc này tụi kia cầm bọc dâu vui mừng xúm lại ăn thử, mỗi đứa ăn một màu nhưng cùng có một điểm chung đó là tất cả đều nhăn mặt cùng đáp.
- Đĩ mẹ nó chua!
A Đỉnh mới nói.
- Sao chua quá vậy? Trái màu đen tao nó chua nó đen như cuộc đời của tao vậy đó!
Sau đó Đình An mới tiếp lời.
- Còn trái của tao màu vàng nó chua như crush phũ vậy đó!
- Tao tưởng nó chua như nách của mày chứ?_Tao mới hỏi lại.
- Mày câm liền, mày nín liền cho tao! Hông có ai ở đây là tao dập mày xuống đường mương rồi!
Sau nữa, Thế Mỹ mới tiếp lời.
- Của tao trái nó màu xanh dương nó chua dâu tây vậy đó! Thật sự là nó rất là chua, nó chua như cái chua của chưa từng được chua vậy đó!
Tụi tao hoang mang nhìn, nó cầm trái dâu xanh trên tay rồi xì xào nói không hiểu nghĩa gì hết, nó chua chát cắn thêm một miếng để cảm nhận hương vị trong trái dâu xinh xắn nhỏ bé kia.
- Nó chua lắm mọi người, nó chua mà nó chua của cái chua, nó chua nó chua mà không phải là nó chua hay là nó chua của cái chua đó!!
- Mày nói cái lồn gì vậy Mỹ?_Đình An cau mày không hiểu.
- Bớt "sao chép" của cô Vinh lại! Một hơi là bả đi đường quyền mày!_Tao chỉ thẳng vào mặt nó.
- Nhỏ này mà lập kênh youtuber review dâu tây là bá cháy! Tăng lên vùng vụt luôn!_Trân Châu mới lên tiếng.
- Lượt like, đăng kí tăng lên hả?_Nó mỉm cười.
- Không! Dâu tây của người xem chọi vô nhà mày tăng lên vùng vụt luôn ấy!_Nó tĩnh bơ đáp.
...
Sau đó, tao mới cầm trái dâu màu tím lên và cắn một miếng. Bay bỗng đáp.
- Còn trái dâu màu tím của tao, nó thơm lắm, nó ngon lắm, nó chua lắm như là đi thả thính trai mà gặp ngay thằng bê đê ấy!
Cả đám cười ầm lên, thật sự mà nói thì trình độ thả thính trai của tao khá điêu luyện nhưng hình như nó chỉ có điêu chứ không có luyện, điêu ở đây là khi gặp trai đẹp ấy là tao sẽ thả thính nhưng toàn gặp mấy má bê đê, mấy má có dợ có chồng hết rồi, không thì gặp mất má bị dị thường. Nên dù có biết gạ gẫm thế nào đi nữa mà không gặp đúng người cũng vậy thôi. Sau đó, Trân Châu mới cầm trái dâu màu hồng lên rồi nhăm nhi một chút, cô mỉm cười đáp.
- Còn dâu của tớ, nó chua như là không có bạn bè ở bên cạnh vậy đó! Đối với tớ, không có tình yêu cũng được chỉ cần có mấy cậu ở bên là được!
Cả đám ồ lên một cái, đúng là Trân Châu có khác, nói gì cũng hay hết toàn là những câu nói làm người khác ấm lòng không à. Tao mới nói với Thế Mỹ.
- Đúng là A Châu, toàn nói những câu nhẹ nhàng làm người khác cảm thấy được yêu thương hơn!
Nó không biểu cảm gì hết, quay sang nhìn tao.
- Ủa, sao tao không cảm nhận được? Hồi nãy nó nói một câu muốn tạt nước vô bản mặt tao vậy đó!
- Ai biểu mày nói khùng nói điên chi? Bị nói là đúng rồi! Hên là nó chưa dập mày tả tơi nhà bà nội bán hàng hồi nãy!
- Nhưng mà tao cảm thấy Trân Châu không phải dạng vừa đâu!_Nó nhíu mày.
- Tao cũng thấy vậy nhưng mà...làm bạn với nó vui mà! Tao không quan tâm tới vật chất tao chỉ quan tâm tới chất lượng mà thôi!_Tao mới thầm đáp.
...
Sau đó tụi tao đi mua rất nhiều thứ đồ ăn quà vặt, để tích trữ trên chặn đường xa về Sài Gòn. Nói thật