Sau khi chén gần hết bữa ăn đồ Ăn Hào và cả đám cất công nấu thì chúng tao ngồi ở phòng khách. Nói thật thì đồ ăn của hắn ta nấu ăn mãi 1 một cũng không thấy chán gì. Nói chung là siêng năng, thông minh học giỏi lại nấu ăn ngon còn có 1 thân hình câu dẫn năm nhân. Cái khuôn mặt trắng trẻo y như con gái. Tao lại ngồi đó liên tưởng đến sau khi có anh công nào xuất hiện thì hắn sẽ trở thành mẫu người con trai cần kiệm lo cho gia đình, thương chồng thương con. Nghĩ tới đó thôi thú tính trong người tao lại nổi lên. Tao đưa mắt dâm tà đến cái cậu con trai đang ngồi nói chuyện với tên biến thái kia. Bỗng nhiên thấy có chuyện gì không mấy hay ho nên quay sang nhìn tao, bắt gặp ánh mắt đứng hình mất 5s. Hắn cười công môi "Sao vậy? Nãy giờ nhìn tôi hoài thế?"
Tao nói một mạch "Tôi đang liên tưởng đến mẫu người đảm đang, dịu dàng như anh. Mong mỏi sau này anh sẽ lấy được 1 người chồng lo lắng chăm sóc cho anh! Tối nào tôi cũng cầu mong như vậy!".
Cả đám im lặng không nói tiến nào. Riêng hai con đỉ bạn thân nó cười ha hả lên. Thế Mỹ ôm bụng cười đau ruột, Đình An nằm đó che miệng cười ngại ngùng còn A Hào đứng hình nhìn. Hắn bất lực khi nghe những lời đó phát ra từ một người bạn của mình. Thế Mỹ vội đáp " Trời ơi, Bình ơi. Chắc tao chớt!"
"Ủa nói đúng mà mọi người. Tui nhân từ vậy còn đòi gì nữa? Hay là tui giới thiệu cho anh 1 người nha!"
"Mày nhân từ quá mức rồi đó!" Đình Ăn vỗ vai.
Hắn thở dài ngao ngán không thèm đoái hoài gì tới nữa. Tiếp tục nói chuyện với tên biến thái kia, nhìn cậu ta cũng tội nghiệp. Sau một hồi hỏi han cũng biết gia cảnh không mấy tốt đẹp, cha mẹ mất sớm chưa còn cậu thì bị họ hàng xa lánh không quan tâm. Lại còn có người cô thất đức lợi dụng bắt cậu mượn nợ rồi tới lúc chủ nợ đến thì bỏ trốn để cậu lại một mình. Ta nói nghe mà tức dùm á. Ruột thịt mà lại làm vậy thì quả chẳng còn gì để có thể chửi rủa hơn được nữa. Sau đó cũng may có một người đàn ông chạc 50 tuổi đến để mua lại cậu rồi sau đó nhận cậu làm cháu rồi dạy võ thuật cho. Tuy đã học rất nhiều nhưng đéo hiểu sao cái não của cậu vẫn không thể tiếp thu được chút nào. Quên trước quên sau, đánh bài này lại ra bài kia. Khi cậu ở được với ông ta gần 2 năm trời thì người ông đó mất, ông ấy có 1 người cháu ruột tên là Khang Dụ. Cũng chạc tuổi chúng tao nữa đó. Hông hiểu sao cứ muốn cạnh tranh với cậu, chắc là vì được ông ấy yêu thương hơn nên sinh lòng đố kị. Tới đoạn này, hắn vui vẻ nói "Ể. Khang Dụ hả? Vậy anh ta thân hình chắc nở nang và khoẻ mạnh lắm!" Vì tên Khẳng Dụ chỉ sự mạnh khoẻ và có một thân hình rắn chắc, nở nang.
Cậu ta lắc đầu, nhìn xuống bàn tay mình "Không, anh ta có thân hình mảnh khảnh y như cậu vậy đó, khuôn mặt cũng khả ái y như cậu! Cái tên đó trái người với con người anh ta!"
Vậy là tên nào có ý nghĩa là trái nghĩa với người sử dụng tên đó sao?. Nghe thú vị vậy nhỉ. Tao mới gục đầu ở ghế sofa rồi nói "Vậy là tên trái nghĩa với họ nhỉ? Ví dụ như Thế Mỹ này, từ "Thế" trong hậu thế có nghĩa đời sau sẽ được lưu truyền mãi mãi không bị tuyệt tử tuyệt tôn, còn "Mỹ" trong hoa mỹ, tuyệt mỹ và mỹ miều. Mong muốn được xinh đẹp, đoan trang và dịu dàng..."
Nó tán dương câu nói của tao "Quá chuẩn! Địt mẹ, vỗ tay vỗ tay!" Nói xong rồi vỗ như khỉ.
Đình An hoang mang nhẹ "Nhưng nói vậy nhà nó chỉ có ênh nó là con gái độc nhất vô nhị với lại hoa mỹ bà nội tao. Câu nào nó nói ra cũng chửi thề toàn tập mà lại!"
Tao nhếch vai rồi nói "Thì tao nói là trái nghĩa với người có tên mà!"
Nó nghe gậy thì quát "Hả? Ý mày nố tao hông có nết chứ gì. Còn mày thích sao? "Thái" trong Thái bình thịnh vượng, còn "Bình" trong bình yên, ít ồn ào và công bằng nhưng theo tao thấy thì mày khác cơ. "Biến" trong biến thái còn "Bình" trong bình ly chén bát thì có.. Theo tao thấy thì Thái Bình mang hàm ý là biến thái và đã mặt dày như cái lý vậy á!" Nó dãy nãy
Tao và cả đám bất lực "Bó tay luôn. Vậy cũng nói được!"
Nó lại phân tích "Còn "Đỉnh Đỉnh" thì nó làm việc gì cũng dở tệ và mặt như đưa đám ai ăn hết bánh gạo của nó vậy đấy (bởi A Đỉnh bị nghiện bánh gạo hơi nhiều) mà cứ đặt tên cho nó là Đỉnh Đỉnh. Còn cái con bê đê Đình An kia "Đình" trong gia đình còn "Ăn" trong an lành, bình an. Nhưng nó là đứa sôi nổi và bị giật mồng nhiều nhất!
A Đỉnh ngồi xem phim cũng bị trúng đạn, nó cố nhịn chỉ biết nói "Mày nói tiếng nữa là cái lồn mày treo trên cây ổi liền!"
Cả đám cãi nhau vì chuyện ý nghĩa tên. Còn A Châu và Vũ Hào thì vẫn quá quen nên chỉ biết nói chuyện với cậu ta. Chỉ sau khi ông mất cậu đã bị đá ra ngoài đường ở. Khi lang thang ở đây thì tưởng như sắp chết ai ngờ lại gặp bọn tao. A Châu và A Đỉnh mỉm cười từ phòng bếp đi lên sau khi rửa xong mớ chén lộn xộn "Chắc đây là định mệnh rồi. Cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ cho cậu ở nhờ..."
Thuần Nhã ăn lòng đáp "Các cậu thật tốt quá, tớ thật may mắn khi gặp người tốt bụng như các cậu! Đó tới giờ tớ chỉ toàn bị người khác ăn hiếp tuy tớ đã học võ. Nhưng tớ không thể nài đánh nổi 1 người!"
Vũ Hào trấn an, vỗ vai cậu ta "Không sao đâu. Từ giờ cậu đã có chúng tôi!"
Một giây cảm cmn động, cậu ta bật lại ôm A Hào vào lòng. Khóc lóc thảm thiết.
"Cảm ơn cậu. Cậu thật sự rất tốt với tôi!!"
Chúng tao ngồi đó xịt máu mũi nhìn hai đứa con trai đang tình tứ với nhau. Tao thoả lòng