Nếu có thể nói trò nào gây sức mẻ tình bạn nhiều nhất, chắc chắn là cái trò quái gở này của Thế Mỹ. Kẻ làm chủ thì mặc sức ra lệnh, người bị nhắm trúng thì phải buộc lệnh nghe theo.
Khi đến lượt tao làm quân chủ, tao mỉm cười thầm rồi đáp "Quân chủ là ta, kẻ nào nắm giữ lệnh số thứ 4 hãy nghe rõ trả lời! Alo alo!"
A Đỉnh hoang mang hỏi lại "Mày sao vậy? Đâu cần phải thoại như thế này! Nghe thật buồn cười!"
Tao hậm hực trả lời "Tại con tác giả nó ghi chứ có phải tao nói đâu. Địt pẹ!"
Thế Mỹ bỗng bực tức vì nãy giờ chả có gì thú vị để nghe "Nói cái lồn gì cũng được hết, mày mau ra lệnh cho đỹ nào nắm số thứ 4 làm gì mau đi. Chờ muốn sôi máu lồn đây này!"
Tao mới trở về vấn đề chính, không lòng vòng đôi co là mất thời gian..."Vậy tao ra lệnh đứa thứ 4 hãy nói một câu tỏ tình sến nhất có thể!"
Cả đám khựng lại vì cái lệnh ác nghiệt này, nó chọc thủng và xoáy vào tim mấy con đĩ ế lâu năm. Như thần tình yêu xuất hiện, cả đám cảm động đến mức muốn nhảy xuống ghế sofa tự tử. Đình An vỗ tay khen nức nở vì biết cả đám chưa đứa nào có người yêu "Đĩ mẹ tuyệt vời" Điều đó sẽ làm nó nặng lòng và đó là hình phạt nặng nhất. Khà khà khà.
Ngay lập tức, có một cánh tay lực lưỡng giơ lên "Tôi nắm giữ số 4!"
Cả đám đưa mắt nhìn rồi phì cười trong lòng, chỉ có ên tao là có chút gượng gạo trong lòng. Tại sao lại là A Hào. Cái con người mà làm cho mình có chút ái ngại mỗi khi nhắc tới. Nhớ lại lúc ở cùng ban công với hắn mà muốn nổi hết mẹ da gà da vịt. Nhớ lại mà chỉ muốn lấy cái áo dú trùm lên đầu cho đỡ ngại mà thôi:)). Trân Châu nheo mắt nhìn tao, tao biết nó đang nghĩ gì. Tao mới nói lẹ "Nói nhanh đi, còn chơi tiếp nữa. Không cần phải quá sến súa đâu, miễn có thả thính trong đó là được!"
A Hào gật đầu một cái coi như hiểu. Hắn buông thõng người rồi lếch lại chỗ tao. Tao như một con cá mất cạn mà không biết nên bò đâu để tìm nguồn nước hay là ở khựng lại đó mà chờ tử thần đang đi tới...
A Hào nhìn sâu vào đôi mắt, mắt hắn long lanh đến nổi chỉ cần nhìn quá 10s sẽ phải chạnh lòng, sẽ phải gây tương tư. Nói chung là mắt hắn đẹp vãi lồn. Nói mẹ ra là vậy. Cả đám ngồi hóng.
Chất giọng trầm ấm vang lên giữa màn không khí im lặng, chúng tôi có thể nghe được tiếng cỏ cây phát ra âm thanh va vào nhau bởi những cơn gió nhẹ thổi qua và cả tiếng ve của một mùa hè oi bức nóng bỏng.
“Em đừng cho rằng anh đợi em, là do anh chưa gặp được một người tốt thôi – nếu thật sự gặp được, làm gì có chuyện anh đợi em. Nhưng Thái Bình, nhiều năm nay anh tìm mãi, vẫn không thể tìm được người thứ hai như em.”
Âm thanh ấm áp nhưng lại khiến con người ta khi nghe xong cảm thấy vô cùng mát mẻ trong lòng, ngay cả dây thần kinh căng thẳng do thời tiết hôm nay cũng vội vàng nhảy múa. Cả đám muốn nhảy dựng lên khi nghe được câu nói ấy, có đứa hét lên vì hâm mộ có đứa lại chạy vào nhà vệ sinh ói mửa. Thuần Nhã nghe được một câu tán tỉnh rất hay từ trước tới giờ nên cậu có chút ái mộ. Vội đòi A Hào nhận cậu làm đồ đệ để chỉ dạy cậu nhiều câu đi tán gái.
"A Hào, cậu còn câu nào hay nữa không? Chỉ tôi với..."
"Không còn! Chỉ có A Bình được nghe nếu cô ấy muốn mà thôi!" Hắn vội vàng quay trở lại vị trí ngồi của mình.
Tao ở đó mà mặt ngượng chín như một quả gất. Không hiểu sao khi nghe câu nói ấy tao lại có chút hồi hộp, tim đập bình bịch như muốn nổ tung. Thêm cả ánh mắt cũng trở nên mờ ảo như đang bay bỗng nơi chốn của tương tư. Không lẽ condi tình yêu lại muốn cho tao đau khổ thêm một lần nữa.Thuần Nhã có chút thất vọng khi không được hắn đồng ý, vội gãi đầu "Nếu thả thính thì tôi cũng biết thả một ít chữ bộ!"
"Mày mà biết thả ư?" Thế Mỹ chọc quê.
"Có chứ.."
"Theo tao thấy thì mày cũng không thể nào động lòng người khác đâu..." Thế Mỹ nói tâm quơ như không phục vì kiểu tên đầu ngốc