Tôi ngượng ngùng đến chín cả mặt.
Đôi mắt lờ đờ mê hoặc nhìn cái con người đang chăm chăm nhìn tôi một giây không rời.
Buộc miệng tôi nói
-Tại cái tóc của thằng Hào ấy.
Trai gì đâu mà xài mùi thơm dữ!
Cả đám 1 giây xôn xao, trong đám có con Thế Mỹ vẫn hoang mang.
1 tay nó đưa lên móc mũi nhìn tôi với dáng vẻ trầm ngâm như đang nghĩ ngợi gì đó.
Đình Ăn chăm chọc tiếp.
-Bộ mày thích Hào hỏ?
-Thích cái cục kít á! Mày nhìn sao mà tao thích nó vậy hả? Còn lâu, tao không bao giờ thích đồng loại nghe rõ chưa?_tôi cuốn cuồng lên nhìn cả đám.
Tôi luôn biện hộ và chúng nó ối zồi ôi toàn chướng khí âm binh làm tôi phát điên lên.
Lời nói bình thường hằng ngày nói ra nó còn không hiểu thì tôi giải thích cũng như không.
Ừ thì có như có như không mà thôi!!.
Cả đám hậm hức cho qua.
Đang ngồi với nhau vui vẻ nói chuyện đời tư thì Thế Mỹ cười ha há lên.
Nó đập bàn đáp.
Chỉ thẳng vô mặt tôi.
-Hoá ra là mày đỏ mặt vì mùi hương trên tóc của A Hào hả? Há há há.
Mày đang ghen tị phải không??
Chúng tôi im bật nhìn nó.
Đã hơn 1 thiên niên kỷ trôi qua rồi nó mới có thể hiểu vấn đề tôi muốn truyền tải.
Tôi thật hạnh phúc và cảm động vì có một con bạn thân tâm lý như nó.
Thật khiến cho tôi muốn hoá thân thành người phụ nữ lực điền chị Dậu nhổ cái cây bự nhất để vả chết mẹ nó ngay.
Đình Ăn nhăn mặt khinh bỉ.
-Vấn đề này trôi qua 1000 năm rồi giờ mày mới hiểu sao?
Tôi hỏi rằng
-Có phải mày là lớp trưởng với IQ 145 thiên tài mà tao biết không?
-Cái gì? Nó là thiên tai chứ thiên tài cứt gì?_A Đỉnh bật cười.
Nó gãi đầu.
Đối với nó dù có thông mình cỡ nào thì chơi với chúng tôi nó cũng biến thành 1 đứa ngu si.
Ngu ngốc nhất trên trần đời này.
Tôi không hiểu làm sao nó có thể ngu đến vậy :))).
Hay thượng đế ích kỷ với bộ não của nó chăng??.
Thế Mỹ nó mới cười trừ.
-Tại chơi chung với tụi mày đâu cần não đâu nên tao mới suy nghĩ lâu vậy.
Nếu mà có não thì tao cũng suy nghĩ lâu vậy à!
-Cũng dị à má.
Đĩ điên!_Đình Ăn tán cho vài phát.
Thuần Nhã bật cười tươi lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh xinh.
Hai cái răng cửa y như con thỏ.
Thật là đáng yêu, Thế Mỹ liếc nhìn.
Khuôn mặt nó có chút sượng lại.
Thuần Nhã ngại ngùng đáp.
-Dì dọ.
Đừng nói là thích tôi đấy nhá?
-Không.
Nhìn mày cuời hãm thật đấy!
Thế Mỹ có tính cách khá là phải nói sao nhỉ.
Rất ngay thẳng và có chút gì đó khá là điên.
Chơi được thì sẽ chịu được tính nó nhưng nếu không cùng chí hướng thì nó nói 1 câu là muốn kết thúc cuộc nói chuyện với nó ngay.
Chẳng hạn như nó có làm trong một cửa hàng tiện lợi.
Có cô gái kia hỏi rằng có dầu gội nào mà làm tóc suông mượt 24 trên 7 không.
Thì nó thản nhiên trả lời lại rằng có thì nó cũng không thể làm đầu chị suông mượt đâu.
Chị nghĩ sao về cái đầu bết như dính cứt của chị sao không cạo luôn đi ạ?.
Một câu góp ý chân thật của nó khiến chị khác hàng kia tức giận và rồi không bao giờ ghé vào tiệm đó nữa.
Chưa đầy 1 ngày nó bị ông chủ đuổi thẳng cánh cò bay luôn.
Đôi khi chân thật và thật thà cũng tốt nhưng cái này là thật đến quá đáng rồi.
A Đỉnh hỏi.
-Với cái bản mặt EQ thấp hơn IQ của mày mức âm luôn thì chừng nào mày có người yêu đây?
Thế Mỹ xua tay.
Nhắc tới người yêu nó lại chạy 8 mét.
Tránh còn hơn tránh tà, nó lại nói
-Ở đây chúng tôi không cần tình yêu! Xin lỗi quý zị!
-Dĩ dãng dơ dái dễ dì dấu diếm?_Tôi nhíu mày.
-Là sao? Tao lấy cọc tiền 14 tỷ đập zô háng mày zờ!_Thế Mỹ chống nạnh.
-Nó có người yêu đấy chứ! Nhưng chưa quen 1 giờ thì đã tanh bành!
Và thế là, đám bọn tôi tụm năm tụm bảy kể về chuyện đời tư của nhau, chủ đề là tình cảm.
Tôi kể về Thế Mỹ trước-thanh niên không thích tình yêu nhưng lại muốn yêu cho biết.
-Vào năm 15 tuổi, Thế Mỹ được một tên con trai yêu thầm rồi tỏ tình.
Đơn giản là viết thư tình.
Cậu ta không hề biết sự nguy hiểm mà cậu ta gây ra.
Không biết rằng yêu ngay một đứa vừa thích làm người khác tổn thương vừa thích ăn phao câu vịt!
-Cái con đĩ chó sao mày lại kể cái đó hả?_Thế