Thái tử điện hạ trực tiếp rút kiếm, Thống Lĩnh Quân không dám tiến lên, Mục Dụ biết nếu kéo dài thời gian thì thật sự không ổn.
Mặc dù đã báo tin cho Lý hoàng hậu nhưng nếu như Ôn Tề Minh cứ cố chấp thì sao?
Ngoài điện Kính Thiên, phân nửa văn võ bá quan trong triều dâng tấu sớ kêu oan thay phủ Vĩnh An, họ quỳ bên ngoài, hướng cửa chính điện mà hô to: “Mong thánh thượng minh xét.”
Trời nắng gay gắt, rọi thẳng xuống sân rồng.
Đối diện với lời thỉnh cầu của những nhân vật cộm cán trong triều, Ôn Triều Khanh không dám làm ngơ, cuối cùng, ông bắt buộc chấp nhận xử án lại từ đầu.
Lý Sa Tử không hài lòng với quyết định của Ôn đế, nàng trào phúng một câu rồi rời đi: “Ha, đều là chàng dựng cớ lên để đổ tội cho chúng, giờ bày đặt minh xét? Nếu muốn mất mặt thì hãy chọn cách mất mặt vẻ vang một chút, ví dụ như xử hết đám già ngoài kia.”
Ôn Triều Khanh đã đủ mỏi mệt, đưa tay lên vuốt mặt: “Chẳng nhẽ ta hồ đồ rồi sao? Lý Sa Tử khiến ta điên rồi...!Vậy mà ta lại quyết định huỷ hoại Vĩnh An phủ.”
“Người đâu.”
“Có nô tài.”
“Thu hồi Thống Lĩnh Quân, truyền Giang đại tướng quân và Giang Minh Nguyệt lên hầu triều.”
“Vâng.”
Vĩnh An phủ.
Dưới uy hiếp của Mục Dụ, Thống Lĩnh Quân đành phải tiến lên, Ôn Tề Minh quan sát từng chuyển động, sẵn sàng giết ch.ết bất kỳ kẻ nào ngay tức thì.
Bầu không khí căng thẳng lên, Giang Triết Viễn vẫn cố sức khuyên cản Ôn Tề Minh; còn Bạch Hồng Y đã chuẩn bị tốt đường lui cho Giang Tô.
Giống hệt kiếp trước.
Thật may mắn, đời này có Ôn Tề Minh đứng ra trì hoãn, văn võ bá quan hay tin liền tức tốc đến trước điện Kính Thiên cầu tình, cho nên phủ Vĩnh An mới kéo dài thêm sự sống.
Người truyền tin tới, mang theo khẩu dụ của Ôn đế, ra lệnh thu hồi toàn bộ Thống Lĩnh Quân, vụ án Vĩnh An tra lại từ đầu hòng trả lại thanh danh cho những người trong sạch.
Đến lúc này Ôn Tề Minh mới nhẹ nhõm thở ra.
May mắn, hắn đã ngăn được bi kịch dĩ vãng.
Năm ấy, nếu hắn biết tin sớm hơn một chút, văn võ trung thần biết tin sớm hơn một chút thôi thì Vĩnh An phủ sẽ vẫn còn đó.
Giang Triết Viễn không chết, Bạch Hồng Y không chết, Giang Ninh sẽ không tới Tây Vực, chẳng có bất cứ nợ máu nào phải trả.
Thiên hạ thái bình, bọn họ vẫn có thể tiếp tục làm thiếu niên năm nào.
Ôn Tề Minh cũng bảo vệ được phụ mẫu của hắn, Lưu Nhiên của hắn.
Phủ Thiên Xu.
Giang Ninh yên lặng, nhìn vô định vào không trung.
Một cơn gió thoảng tới, mang theo hương hoa cát cánh, giống hệt năm nào.
Đáy mắt của Ôn Tề Minh nồng cháy như vầng thái dương, đối lập hẳn với ánh nhìn đầy mơ màng của hắn.
Thiếu niên cao quý trước mắt mang theo hơi thở ý xuân, vô cùng chói mắt, khiến Giang Ninh không nhịn được mà dõi nhìn theo, ham m.uốn và yêu thích.
Hắn nào có hay nhân thế xoay vần lắm vô thường.
Ngày ấy, tiếng sóng rì rào vỗ lên bờ cát trắng, đôi tay của hắn gieo vào lòng Giang Ninh một mảnh ấm áp, mang đến cả ý xuân đầu tiên trong cuộc đời.
Dần dần, theo thời gian, Giang Ninh bắt đầu hiểu được và định nghĩa cho cảm xúc của mình đối với Ôn Tề Minh.
Một chữ “tình” tuy ngắn ngủi, song lại dài đằng đẵng.
Giang Ninh hiểu rõ thân phận của cả hai và trách nhiệm đang chờ đợi bọn họ.
Cho dù Ôn Tề Minh có dành tình cảm cho hắn đi chăng nữa thì mối quan hệ giữa hai người tuyệt đối không thể thay đổi.
Giang Ninh chọn vùi lấp tình cảm của mình vào quá khứ, học cách giữ khoảng cách nhất định vì sợ mình nhịn không được.
Bất hạnh thay, khi đọc được tên bản thân trong danh sách ấy, đáng lý ra Giang Ninh phải chán ghét Ôn Tề Minh, nhưng hắn lại chẳng biết phải làm thế nào.
Ngoảnh