Giang Ninh chủ động xin đi đánh giặc Nhung, nói lấy công rửa tội, chứng minh phủ Vĩnh An trong sạch, Ôn Triều Khanh đột nhiên trở nên vui vẻ lạ thường khi nhìn thấy thái độ cứng rắn ấy.
Có lẽ, Ôn Đế đã tìm được tuổi trẻ nhiệt huyết phương cương năm xưa đã mất từ trên người thiếu niên này.
“Được, lần này Nhung Quốc dẫn binh sang là vì lấy cớ Chương Hàm chết, cho dù ngươi không phản lại mẫu quốc nhưng cũng ít nhiều tạo nên cục diện này, Giang Minh Nguyệt, đừng khiến ta thất vọng.”
“Phụ hoàng, hắn đang bị thương nặng, nhi thần không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Thỉnh người suy xét lại.” Ôn Tề Minh có chút bất ngờ trước Giang Ninh, mới nãy bọn họ không bàn đến vấn đề xuất chinh này.
“Bệ hạ, ta không sao.
Vết thương cũng đã lành phân nửa, không có gì đáng ngại nữa.”
Lưu Mục Chính cũng mở lời: “Thái tử điện hạ đừng suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt, nếu Giang Minh Nguyệt muốn chứng minh bản thân trong sạch thì cứ để hắn tới biên cương.
Nhưng, bệ hạ, ta cũng có một thỉnh cầu.”
“Ngươi nói xem.”
“Hãy để thần dẫn đầu một nhánh quân khác, vì biết đâu Giang Minh Nguyệt thật sự là phản đồ.
Nếu Thịnh Quốc không có phòng bị, để Giang Minh Nguyệt đi như thế chẳng khác nào thả hổ về rừng, lúc đó Nhung Quốc tiến sát vào Thiên Khải, có hận hắn thì cũng chẳng thể thay đổi được cục diện.”
Ôn đế gật đầu tỏ ý hài lòng: “Lưu Tổng đốc suy nghĩ thật thấu đáo chu toàn.
Giang Minh Nguyệt, ta cho ngươi hai tháng để tiêu diệt hoàn toàn Nhung Quốc, nếu chỉ cần ngươi xuất hiện một tia ý nghĩ phản lại Thịnh Quốc, ta sẽ trao quyền cho Lưu Tổng đốc xử chém ngươi tại chỗ, không minh oan, không khoan nhượng.
Hãy nhớ, ngươi còn cả Vĩnh An phủ đằng sau.”
“Tạ bệ hạ khai ân.” Giang Ninh cố nhịn xuống cục tức đang trào dâng, hắn cúi đầu thi lễ với Ôn Đế, nhận kim bài, chuẩn bị ra sa trường.
Ôn Tề Minh tiến về phía trước, muốn xin ra trận cùng Giang Ninh, song, Ôn Triều Khanh đã đoán ra được nhi tử của mình muốn làm gì, bèn rào trước: “Minh nhi, tới thư phòng tìm ta.”
Nói xong, Ôn đế đứng dậy rời đi, Mục Dụ thông báo bãi triều rồi vội vã đuổi theo sau thiên tử.
Ôn Tề Minh nhíu mày suy nghĩ, hắn cảm giác như có sợi dây đáng sợ nào đó đang tròng vào cổ mình, trực giác của kẻ sống hai đời như hắn đang cảnh báo một điều chẳng lành.
Lưu Mục Chính tới, ra vẻ đỡ Giang Ninh đứng dậy, móc mỉa một câu: “Mong Giang công tử hãy giấu đuôi cho thật kỹ, nếu để ta tìm được, thì đừng có trở thành hồn ma báo oán Lưu thị ta đấy nhé.
Ha ha ha.”
“Lưu Tổng đốc yên tâm, ta dù có trở thành ma quỷ thì cũng sẽ là ma quỷ của Thịnh Quốc, vì Thịnh Quốc loại trừ sâu mọt.”
Mặt Lưu Mục Chính méo lại một thoáng, Ôn Tề Minh che miệng khúc khích cười.
Văn võ bá quan dần dần ra về, nhiều người liếc nhìn Giang Ninh đầy ái ngại.
Song, hắn không để tâm, bây giờ có quá nhiều chuyện phải suy tính hơn là chú ý tới cái nhìn của người ngoài.
Giang Minh Nguyệt là người coi trọng cả kết quả lẫn quá trình, hắn không thích rắc rối đồng nghĩa với việc mọi thứ vượt ngoài kiểm