Ôn Tề Minh trầm mặc ngồi trong phòng, hắn đang suy nghĩ về một loạt chuyện vừa xảy ra.
Chuyện quan trọng thứ nhất, Ôn hôn quân trọng sinh.
Chuyện quan trọng thứ hai, Ôn hôn quân trọng sinh vào năm mười chín tuổi, khi mọi thứ vẫn còn đang tốt đẹp.
Chuyện quan trọng thứ ba, Ôn hôn quân khi nhìn thấy kẻ thù vạn kiếp của mình đã nghĩ ra hàng trăm nghìn cách để hắn sống không bằng chết.
Chuyện quan trọng thứ tư, Ôn hôn quân quyết định sẽ tận dụng kiếp này thay đổi tất cả biến cố, bảo vệ Ôn thị, bảo vệ Lưu thị và vô vàn mạng người khác khỏi tay Giang Ninh.
Ôn Tề Minh lấy tay bụm lấy mặt mình, cười khẽ: “Ha ha ha...”
“Ha ha ha ha ha ha ha!!”
Tích Quân: “?”
Thấy vẻ mặt như nhìn kẻ điên của Tích Quân, Ôn Tề Minh vội vã thay đổi lại biểu cảm của mình: “Khụ khụ, ta nói ta chuẩn bị hắt xì, huynh tin không?”
Tích Quân cúi đầu hành lễ: “Thái tử, huynh có thấy Giang tiểu thư ở đâu không?”
Nếu là kiếp trước, Ôn Tề Minh không biết Tích Quân tìm Giang Tô suốt là có ý gì, nhưng hắn bây giờ đã sống qua một đời, còn chuyện gì không rõ ràng được nữa.
“Ta không biết, rất có khả năng là đang ở cùng Giang Ninh đi.”
Tích Quân âm thầm thở dài, hắn đang có chuyện muốn thông báo với nàng trước.
“Có chuyện gì sao?” Ôn Tề Minh tinh mắt đọc vị Tích công tử.
Tích Quân cười khổ: “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Giang tướng quân về rồi.”
”Sư phụ về rồi?” Trong giọng Ôn Tề Minh không giấu nổi vui mừng.
Cho dù hắn có hận nhi tử của ông ấy đến chết đi sống lại thì Ôn Tề Minh vẫn kính trọng Giang Triết Viễn.
Cả đại lục có ai không biết tới Giang tướng quân của Thịnh Quốc? Giang thị phò trợ Ôn thị lên ngai vàng từ mấy trăm năm trước, hai bên đã sớm ràng buộc với nhau chặt chẽ.
Tổ phụ của Ôn Tề Minh có Giang quân sư đắc lực, phụ vương của Ôn Tề Minh có Giang Triết Viễn tướng quân trông coi biên ải, hắn thì có thanh mai trúc mã Giang Ninh.
Cả Giang thị sống ở phủ Vĩnh An có đời nào là không trung quân ái quốc, một lòng vì Ôn thị và Thịnh Quốc? Vậy mà đến lượt Giang Ninh, hắn không những đẩy Vĩnh An phủ vào hiểm cảnh, cuối cùng còn tự hại chính mình.
Giang Ninh là tội đồ nhưng Giang Triết Viễn lại không làm gì cả.
Chiến công ông đóng góp cho Thịnh Quốc không phải một hai câu có thể kể hết được.
Ôn Tề Minh khoanh vùng và loại trừ dần, những mầm mống nguy hiểm đe doạ đến thế cục sau này ở Vĩnh An phủ thì chỉ có Giang Ninh và mẫu thân của hắn - Bạch Hồng Y.
Kiếp trước, mỗi lần hắn gặp Bạch phu nhân là một lần hắn tởn tới già.
Bạch Hồng Y xuất thân cao quý, là nhị công chúa Tây Vực.
Nếu năm xưa bà ấy không phải lòng Giang tướng quân, sống chết gả cho ông ấy thì có lẽ bây giờ Bạch phu nhân sẽ là Bạch Quý phi.
Song, đây lại là mối nghiệt duyên, hai người Giang - Bạch là một cặp oán ngẫu.
Có lẽ, xuất phát từ tình cảm một phía và gượng ép, Giang Triết Viễn và Bạch Hồng Y luôn luôn khắc khẩu, cãi vã.
May mắn thay, Giang tướng quân chỉ được nghỉ phép về Vĩnh An phủ trong chốc lát rồi lại nhanh chóng thúc ngựa ra biên ải trông coi, cho nên bầu không khí trong phủ cũng khá yên lành.
Ôn Tề Minh không rõ lý do vì sao Bạch phu nhân luôn nhìn mình không vừa mắt, chỉ cần hắn làm gì thì bà đều có thể bới ra lông gà vỏ tỏi để răn dạy hắn.
Đúng, kiếp trước hắn sợ, kiếp này thì không.
Hắn là thái tử Thịnh Quốc, là hoàng tử được sủng ái nhất, cho dù hắn có vô pháp vô thiên cũng chẳng ai làm gì được.
Ôn Tề Minh đứng dậy, chỉnh lại quần áo: “Rất lâu rồi ta mới thấy sư phụ, mau đi thôi, Tích huynh.”
“À ừ.
Thái tử, huynh đừng có bày trò gì trước mặt Bạch phu nhân đấy nhé, họ lại cãi nhau thì mất vui.”
“Ta biết rồi.” Ôn Tề Minh lơ đãng trả lời thế, bước thẳng ra ngoài.
Ở bên này, Giang Ninh cũng nhận được tin phụ thân mình trở về, không giấu được phấn khích mà vọt dậy chạy ra cửa đón.
Giang Tô cũng vội vã sải bước theo sau, mắt vẫn lo lắng cho đệ đệ: “Từ từ thôi kẻo ngã.”
Hai tỷ đệ vừa tới cũng là lúc Giang Triết Viễn vừa xuống ngựa.
Giang Ninh hào hứng muốn nhào