“Cái gì? Bọn chúng trốn thoát rồi? Sao có thể!? Mau đi tìm, chắc chắn chưa chạy xa được đâu!” A Thi Dật tức giận đứng dậy, trong lòng chửi thầm đám thuộc hạ vô dụng chẳng làm nên tích sự gì.
Hắn đứng trước lều doanh trại, nhìn tôi tớ lật tung hết lên để tìm hai người Giang Ninh.
Vì không phòng bị, lưỡi đao lạnh lẽo đã kề trên cổ hắn, sát khí không hề che đậy.
“Ha, ta cứ tưởng ngươi ngu ngốc mà chạy đi, xem ra cũng đủ thông minh.” A Thi Dật không lộ ra chút yếu thế nào.
Giang Ninh thấp hơn hắn, lấy kiếm uy hiếp A Thi Dật từ phía sau cũng phải rướn người lên một chút, mở miệng nói cũng vừa vặn đến tai thủ lĩnh Bách Quỷ: “Ngươi biết trong tình hình này phải làm thế nào rồi chứ.”
A Thi Dật nhún vai, tỏ vẻ nghe không hiểu người trung nguyên nói cái gì.
Song, Giang Ninh liếc mắt cũng nhận ra hắn cố tình đùa giỡn, lưỡi đao tăng thêm chút lực, máu trên cổ thủ lĩnh bách Quỷ đã rơm rớm chảy ra.
A Thi Dật lúc này mới biết là nam nhân xinh đẹp ấy không biết đùa, hơn nữa xuống tay cũng không lưu tình, hắn vội nói: “Cứ thả lỏng nào, ngươi cần gì? Đồ ăn, nước uống, ngựa hay vũ khí?”
“Tất cả.” Giang Ninh đáp trả ngắn gọn như thế.
Thật không ngờ A Thi Dật lại dễ dàng đồng ý, hắn xua tay bảo thuộc hạ mau lùi lại, rồi còn phải thực hiện những gì Giang Ninh yêu cầu.
Bách Quỷ Dạ Hành ngơ ngác vì thái độ và hành động của lão đại, cả cuộc đời bọn họ chưa từng thấy A Thi Dật ngoan ngoãn đến mức như thế, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ thích thú.
Chẳng nhẽ….
A Thi Dật thực sự vừa mắt nữ nhân kia?
Bách Quỷ Dạ Hành sau khi tự bổ não chính mình liền quay ra niềm nở, thái độ khác hẳn, dường như lũ thổ phỉ man di hung trợn lúc nãy không phải họ, điều này khiến cả Giang Tô lẫn Giang Ninh có chút ngạc nhiên.
Bọn họ thì thầm bảo nhau: “Mau, mau làm theo yêu cầu của áp trại phu nhân.”
“Tranh thủ thể hiện lấy lòng nàng ta đi, biết đâu sau này còn được nhờ.”
Giang Ninh không hiểu được tiếng của bộ tộc Bách Quỷ Dạ Hành, hắn uy hiếp A Thi Dật: “Bọn họ nói cái gì?”
A Thi Dật đen mặt vì bị hiểu nhầm, con mắt nào của chúng thấy hắn vừa mắt nữ nhân kia? Đúng là lũ ăn hại.
Hắn hơi hơi xoay đầu lại, trêu chọc Giang Ninh: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Giang Tô đứng một bên, vô cùng ác cảm với đám người này.
Từ nhỏ nàng đã vùi đầu học lễ nghi, dùi mài kinh sử, lúc rảnh rỗi liền được Chân Châu cô cô và San Hô cô cô dạy cho một số ngôn ngữ của các bộ tộc thảo nguyên, trong đó có cả Bách Quỷ Dạ Hành nổi tiếng mọi rợ.
Nàng bất ngờ lên tiếng, nói bằng tiếng của họ khiến cả đám người ngơ ngác: “Đem ba con ngựa tốt nhất tới đây, nếu không thủ lĩnh các ngươi sẽ chết.”
A Thi Dật càng thêm đen mặt: “Ngươi hiểu? Chậc, đừng nghe bọn nó nói lung tung, ngươi không phải kiểu nữ nhân ta thích.”
Giang Ninh cũng bất ngờ: “A tỷ, tỷ biết tiếng của chúng?”
“Ô ngôn uế ngữ.”
Rất nhanh, ba con ngựa khỏe nhất bộ lạc cũng được đem tới, Giang Tô, Giang Ninh leo lên, uy hiếp A Thi Dật đi theo, nhằm tránh chuyện Bách Quỷ Dạ Hành đuổi giết phía sau.
Sau một màn tự suy diễn lung tung, cộng thêm thái độ ngoan hơn chó con của A Thi Dật, Bách Quỷ cứ lẽo đẽo đi theo sau ba người, bảo trì khoảng cách đủ xa, nói cười vui vẻ.
Giang Ninh nghe không hiểu nhưng thấy sắc mặt a tỷ chợt xanh chợt trắng, hắn gặng hỏi nhưng Giang Tô không chịu nói.
A Thi Dật thề rằng sau này hắn