Trước khi ra trận, bất kỳ tướng sĩ nào cũng được phép trở về thăm gia đình một lúc ngắn ngủi.
Giang Minh Nguyệt mặc lên người bộ giáp của Thịnh Quốc, vì vết thương bên sườn do Ôn Tề Minh gây ra khá bất tiện nên hắn loay hoay một hồi vẫn chưa thể ra khỏi phòng.
Giang Ninh không quen dùng thị nữ giúp mình thay đồ nên Vĩnh An phủ chưa bao giờ sắp xếp cho hắn, mà chủ mẫu là Bạch Hồng Y – người quản lý mọi thứ từ nhỏ nhặt nhất không thể không biết rõ điều này.
Bà đẩy cửa bước vào, chẳng hề báo trước.
“Nương.”
“Hóa ra là ngươi còn sống, ta cứ tưởng ngươi bị bộ giáp đó đè chết ngay trong phòng rồi chứ.”
“Con..
con sẽ xong ngay bây giờ, người hãy đợi con một chút nữa.”
Bạch Hồng Y thở dài, lại gần nhi tử của mình, giúp hắn buộc lại áo giáp, “Ngươi là đồ ngốc sao? Gặp khó khăn không biết nhờ người khác? Hay là xem ta đã chết rồi?”
Giang Ninh vội vã thanh minh: “Không phải đâu nương, chỉ là chuyện nhỏ nhặt này con không muốn làm phiền đến người.”
“Hừ.” nàng cười nhẹ, “Giang Minh Nguyệt, đây là lần đầu tiên ngươi ra chiến trường, phải hết sức tỉnh táo, cảnh giác, sáng suốt cùng quyết đoán.
Không chỉ đề phòng Nhung Quốc mà còn phải đề phòng cả người của mình.
Ta ngoài sáng, chúng trong tối, chẳng thể biết được lúc nào chúng giở trò, đổ vấy tội lên đầu ngươi.
Đến lúc đó, không chỉ có ngươi chẳng bảo toàn nổi tính mạng, cả Vĩnh An cũng không ngoại lệ.”
Giang Tô cũng tới, nàng đem theo một cây cung vô cùng tinh xảo.
Giang Ninh nhận ra món đồ đó, đây là quà mà mẫu thân năm xưa tặng cho a tỷ khi nàng tròn mười tuổi.
Khác hẳn với loại cung tên của Thịnh Quốc, cái này mang đậm hơi thở của Tây Vực, của chiến sĩ dũng mãnh trên thảo nguyên khắc nghiệt.
Và đặc biệt hơn tất cả, cây cung này đã sát cánh chinh chiến cùng Bạch nhị công chúa một thời, đem lại ấm no cho toàn bộ bộ lạc trên sa mạc cằn cỗi.
“Nương, A Ninh.”
Bạch Hồng Y cũng nhìn món đồ đã từng là của mình, có chút tò mò: “Ngươi muốn làm gì vậy?”
“Nhi nữ muốn tặng lại nó cho A Ninh, theo đệ ấy ra sa trường.
Trước đây nó bảo vệ mẫu thân, bảo vệ bách tính thảo nguyên, bây giờ hãy để nó được ở cùng Giang Ninh, tiếp tục bảo vệ Thịnh Quốc, bảo vệ nhà của chúng ta.”
“A tỷ…”
“Mau nhận lấy đi, đệ cần nó hơn ta.”
Giang Tô rơm rớm nước mắt, nàng chính là hận bản thân không có nửa điểm giống mẫu thân mình năm xưa: “Xin lỗi A Ninh, là ta quá vô dụng, không thể cùng đệ gánh vác trách nhiệm Vĩnh An trên vai, chỉ có thể ngồi ở đây, cầu đệ thật bình an.”
Giang Ninh thoáng nhìn ra ngoài cửa, rốt cuộc ông ấy cũng không tới.
Kể cả vì lý do gì đi chăng nữa thì chắc chắn ông ấy cũng sẽ không xuất hiện đâu nhỉ, ông ấy thậm chí còn sẵn sàng tin hắn phản bội mẫu quốc, đầu quân cho địch kia mà.
Biết rõ là thế, sao hắn còn mãi hy vọng? Phải chăng niềm khao khát tình yêu thương của con cái đối với phụ mẫu là không được phép?
......................
Thư phòng.
“Phụ hoàng.”
Ôn Triều Khanh đặt sách xuống bàn, vui vẻ nói: “A Minh, con tới rồi.”
“Người cho gọi con tới là có chuyện gì vậy?”
“Con thấy Lưu nhị công tử của phủ Tổng đốc Đông thế nào?”
“Lưu Nhiên?” Ôn Tề Minh có chút ngạc nhiên.
Ôn đế gật đầu nói tiếp: “Đúng, Lưu Bích Nam, từ nhỏ đã làm thư đồng