Thảo nguyên, Bách Quỷ Dạ Hành.
Cả bộ lạc nháo nhào lên, người tới kẻ lui, chậu máu pha loãng với nước bê ra liên tục, ai nấy đều sợ đến tái xanh mặt.
Bô lão A Tát Dã một tay ấn chặt miệng vết thương của nam nhân, một tay làm mấy hành động kỳ lạ theo tín ngưỡng của Bách Quỷ Dạ Hành, nói cách khác là làm phép cầu thần linh ban phước phù hộ.
Trên giường là A Thi Dật máu tươi be bét, thảm hại vô cùng.
Tộc trưởng của họ trời sinh dũng mãnh, như ưng hùng trên trời cao, chưa từng thua cuộc, cũng chưa từng nan kham đến thế, đây là lần đầu tiên Bách Quỷ Dạ Hành lo sợ sẽ mất đi vị thủ lĩnh này.
Một ngày lặng lẽ trôi qua, cuối cùng A Tát Dã cũng vớt được cái mạng của A Thi Dật trở về.
Nhưng phảm ứng khi tỉnh dậy của hắn lại nằm ngoài dự đoán của tất cả.
Không vui mừng vì còn sống, không nhẹ nhõm vì chưa chết, không biết ơn vì được cứu, hắn như con thú điên cuồng bám lấy A Tát Dã mà gặng hỏi: “Giang Minh Nguyệt đâu? Hắn còn sống hay đã chết?”
Nhìn tia máu hằn lên trong mắt A Thi Dật, A Tát Dã nhíu mày: “Giang Minh Nguyệt là ai?”
“Người không biết hắn là ai? Không phải chứ, người đừng giả bộ với con.
Đây là đâu? Thịnh Quốc ra sao rồi?”
“Thịnh Quốc?” A Tát Dã càng không hiểu được, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Chiến tranh rồi, đánh nhau với Nhung Quốc.”
“Nhung Quốc? Đó chẳng phải là chuyện rất lâu về trước rồi sao?”
A Tát Dã ấn A Thi Dật nằm lại giường: “Tuy ta đã già nhưng chưa hề lẫn, từ lúc tỉnh dậy ngài như kẻ điên vậy.
Chiến tranh giữa Thịnh và Nhung bây giờ mới xảy ra thôi, còn Giang Minh Nguyệt là ai thì ta không rõ, ngài có cần ta phái người đi nghe ngóng?”
“Tát Dã trưởng lão...”
“Hửm?”
“Đây là năm bao nhiêu?”
“Tính theo triều đại Tây Vực, năm hai mươi chín.”
A Thi Dật sững sờ, hắn bắt đầu để ý cảnh vật xung quanh mình, đây chẳng phải là lều của hắn hồi còn lang thang trên thảo nguyên, làm thủ lĩnh của Bách Quỷ Dạ Hành man rợ sao?
Sao có thể? Trước khi nhắm mắt, hắn là tướng lĩnh thân cận của Giang Minh Nguyệt, theo hắn đánh vào Thịnh Quốc, đoạt lấy ngôi vị; sau đó vì nam nhân ấy mà ở lại, bảo hộ hắn, quan tâm đến hắn.
Nhưng Giang Minh Nguyệt chưa từng thực sự để ý đến ngai vàng chói mắt kia, hắn chưa từng xưng đế, chưa từng mặc lên hoàng bào hay ngồi lên long sàng chủ vị.
Vậy cho nên, khi Ôn Tề Minh tới, Giang Minh Nguyệt bình thản đứng chờ cái chết.
A Thi Dật không cam lòng để hắn chết, một mực kéo hắn đi, thậm chí đến cả quỳ xuống van xin đối phương mau rời khỏi nơi này, nhưng cũng không thể lay chuyển được ý đã quyết.
Giang Minh Nguyệt nói với hắn những lời cuối cùng: “A Dật, ngươi mới là người cần phải đi.
Giang Ninh ta cả đời này thật may mắn khi gặp được ngươi, nhưng chúng ta không giống nhau.
Hôm nay, ta bắt buộc phải chết ở đây, còn ngươi, ngươi phải sống vì Bách Quỷ.
Ta đã thề với hắn rằng cả đời này sẽ không phản lại Thịnh quốc, vậy mà bây giờ ta còn dẫn quân đến tước đoạt phụ mẫu của hắn, tất nhiên sẽ không cho phép bản thân chết tử tế.”
“Nhưng phụ mẫu của ngươi đã bị chính đất nước thối nát này giết chết! Minh Nguyệt, hãy bỏ lại tất cả và mau đi cùng ta, có được không?”
Giang Ninh lắc đầu, lấy ra một cây cung giao cho A Thi Dật: “Ân oán giữa ta và hắn bắt buộc