Hắc y nhân không ngờ sống lại một đời này, Ôn Tề Minh vẫn như cũ hướng về Giang Ninh.
Tựa như cá cần nước, cây cần nắng vậy, cho dù có trải qua một hồi mưa máu gió tanh, cho dù có đánh chết, nam nhân kia tuyệt không hối cải chứ đừng nói đến chuyện thay đổi.
Vào khoảnh khắc hắn ném xuống quả mìn tự chế kia, Giang Ninh không ngoài dự đoán mà lao ra che chắn cho Ôn Tề Minh; nhưng bất ngờ của bất ngờ, Ôn hôn quân lại hộ kẻ thù của mình trong lòng ngực mình, thay nam nhân chịu hết tất cả sát thương.
Lý Sa Tử bất an, một ngày Giang Ninh còn sống trên đời thì nàng như ngồi trên đống lửa, đứng trên hòn than.
“Vậy ngươi tính thế nào? Rõ ràng ngươi vỗ ngực ta đây, nói chỉ cần một lần là khiến Giang Minh Nguyệt chết, nếu không thì cũng tàn phế cả đời.
Bây giờ ngươi tới nói hắn chẳng những chưa chết mà còn được A Minh bảo hộ? Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng chấp nhận sao?”
Hắc y nhân cũng không yếu thế: “Nương nương, bối phận của chúng ta không giống nhau.
Cho dù ngươi có là hoàng hậu thì ngươi cũng chỉ là nữ nhân ngu xuẩn trong mắt ta.
Ta hiểu rõ ngươi, hiểu rõ từng đường đi nước bước của ngươi, ngươi toan tính những gì, lý do tại sao lại làm vậy, ta đều nắm trong lòng bàn tay.
Đừng giở giọng lên mặt tỏ uy quyền với ta, ta có rất nhiều cách để Thiên Lang Lý thị bồi táng theo Vĩnh An.”
Nữ nhân cao quý kiêu ngạo kia cuối cùng cũng lộ ra một tia nhún nhường, nàng mím môi, tay giấu sau áo đã bấm cả vào da thịt.
Song, Lý Sa Tử được nhiều người kính mộ cũng có nguyên do của nó.
Nàng che giấu tâm tư, tỏ ra không sợ hãi: “Hừ, rõ ràng là ngươi tìm tới ta trước, yêu cầu hợp tác, ngươi cho rằng ta không chuẩn bị trước, phòng ngừa ngươi? Trước khi ngươi sinh ra thì ta đã lăn lộn chốn cung đình này mười lăm năm, cũng trụ lại nơi đó gần bốn mươi năm, oắt con ngươi đừng cho rằng có thể tự mình nghịch thiên.”
“Ha ha ha ha” Hắc y nhân phá lên cười, “Nương nương, đó là lý do vì sao ta lại muốn hợp tác với ngươi.
Ngươi thật sự rất đáng thương.
Hơn ai hết, ta hiểu rõ, ngươi càng hiểu rõ, đó là ngươi lúc nào cũng là kẻ thua cuộc, nhưng chẳng bao giờ chịu thừa nhận, lúc nào cũng ảo ưởng bản thân là kẻ chiến thắng vinh quang.”
Hàng lông mày lá liễu sắc bén của hoàng hậu nhíu lại giận dữ, như chọc phải vảy ngược.
Nhưng hắc y nhân không có dấu hiệu ngừng lại những gì mình đang nói.
“Đầu tiên là ngươi đã thua Bạch Hồng Y, chẳng phải Giang Triết Viễn cuối cùng vẫn là có với nàng ta hai đứa con sao? Một nam, một nữ, đúng là vẹn toàn.”
“Ngươi câm miệng.”
“Thẹn rồi? Chưa hết đâu, tiếp theo, ngươi lại thua khi chính nhi tử của mình, Ôn Thịnh Đế chỉ lo chạy theo bóng hình của Giang Minh Nguyệt.”
“Ta nói ngươi câm miệng!”
“Và cuối cùng, đến cả bây giờ, ngươi vẫn một mực cho rằng mình có thể đạp lên ta mà nắm lấy tất cả.
Nương nương, ta nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi, đến cả nhi tử cũng đề phòng ngươi, bệ hạ cũng không nghe ngươi nữa, thì ngươi lấy đâu ra tự tin để phản lại ta?”
Lý Sa Tử im lặng, nàng nhắm mắt để bình ổn tâm tình, giữ vững lý trí.
“Ngoan ngoãn làm theo kế hoạch, ta tin