Trước cửa phòng cấp cứu, vừa thấy bác sĩ đi ra, Tô Mạch liền bước tới, "Bác sĩ, Đồng Duyệt sao rồi?"
Gương mặt vị bác sĩ sa sầm lại, lườm Tô Mạch một chặp: "Anh là chồng kiểu gì thế, trông cũng có vẻ chín chắn mà sao để cô ấy tự tung tự tác thế? Mặc dù đã qua giai đoạn thai kỳ bất ổn nhưng không có nghĩa là đã hoàn toàn không còn nguy hiểm.
Những nơi như trung tâm thương mại vừa bí bách lại đông đúc, dễ va chạm với người khác, cảm xúc cô ấy lại bất ổn, cơ thể suy nhược, tất nhiên em bé cũng bị ảnh hưởng."
Tô Mạch áy náy cười, "Vâng, vâng, sau này tôi sẽ để ý cô ấy cẩn thận hơn, nhưng tình hình hôm nay chưa quá xấu đúng không ạ?"
"Lần này may mắn là cô ấy không bị ra máu nhiều, nằm viện quan sát hai ngày, truyền nước."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Trong khi họ nói chuyện, y tá đã nâng cáng bệnh nhân từ trong phòng ra.
Tô Mạch vội đi tới, nắm lấy tay Đồng Duyệt.
Bàn tay cô lành lạnh, môi tái nhợt, mắt rưng rưng.
"Không sao đâu, em bé vẫn khỏe." Anh biết cô đang lo lắng điều gì.
"Xin… lỗi… anh…" Cô nghe thấy anh vừa bị bác sĩ quở trách, nhưng chuyện này không hề liên quan đến anh, tất cả do cô.
Chẳng phải đã hết hy vọng từ lâu rồi sao, tại sao cô còn dao động bởi con người và những lời nói kia? Có gì phải bất ngờ, họ đã ly hôn rồi, ai cũng có quyền tìm một nửa khác cho mình kia mà.
Người ta có quyền làm thế, cô buồn bực gì chứ?
Ngốc nghếch, ngu dốt, đần độn, cô đã quên cái gì mới là quan trọng nhất với mình sao? Là con gái! Nếu con gái có chuyện gì, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
"Ngốc quá, đây là vinh hạnh của anh." Tô Mạch nháy mắt bông đùa.
Từ chối y tá hỗ trợ, Tô Mạch bế cô từ cáng lên giường, lúc đứng dậy, anh không quên kéo phẳng bộ đồ nhăn nhúm trên người cô.
"Chồng cô chu đáo thật." Y tá nói giọng đầy hâm mộ.
Tô Mạch chỉ mỉm cười chứ không giải thích gì cả.
Trái tim cô đau đến ngừng thở.
Nhờ tác dụng an thần của thuốc, cô đã thiếp đi không lâu sau đó.
Đồng Duyệt ngủ rất say.
Khi tỉnh lại, cô thấy phòng bệnh đã bật đèn, Tô Mạch vẫn ngồi bên giường bệnh, tay đỡ trán, mắt nhắm nghiền.
Đã truyền nước xong, cô hít thở chậm lại để không làm ồn tới anh.
Nhưng bàng quang căng lên đáng sợ, cô phải vào nhà vệ sinh mới được.
Vừa nhấc cánh tay lên, Tô Mạch đã choàng mở mắt: "Tiểu Duyệt?"
"Tôi đi…" Cô cắn môi, không khỏi bối rối.
Tô Mạch hiểu ngay, vội nói: "Không được, em phải nằm yên trên giường, không được đứng lên… Để anh lấy…"
"Không!" Cô xấu hổ kêu lên, ngăn lại hành động lấy bô dưới gầm giường của Tô Mạch.
Sự thân mật không gì che chắn đó cô không thể chấp nhận ai khác ngoài Diệp Thiếu Ninh.
"Anh nhờ y tá." Tô Mạch nhìn cô rồi đi ra.
Y tá đi tới, ánh mắt lộ rõ vẻ thắc mắc.
Đến khi nằm lại giường, cô ôm lấy hai vai mình, lòng đau xót một cách khó hiểu, trái tim nhói buốt.
Trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, dường như cô luôn thiếu thốn cái gì đó so với người khác.
Lúc nhỏ không được mẹ yêu thương; khi có mối tình đầu đời thì lại là tình đơn phương; sau khi kết hôn, chồng lại chỉ để ý đến công việc và người con gái khác; bây giờ cô thui thủi nằm trên giường bệnh, lòng hoảng hốt không nơi nương tựa.
Đợi một lúc để cô bình tâm lại, Tô Mạch mới xách một túi giấy đi vào.
Anh ăn cơm hộp còn cô ăn cháo.
Cô thực sự áy náy liền bảo anh về nhà nghỉ ngơi, không khí trong bệnh viện không lấy gì làm dễ chịu, trời lại nóng bức thế này, anh chẳng việc gì phải ở đây hành xác với cô.
"Như thế này có xá gì? Anh từng ở bệnh viện cả năm trời mà." Anh bật đèn sáng hơn, lấy ra vài cuốn tạp chí, đây là tạp chí phụ nữ anh mua để cô đọc giết thời gian.
"Nếu… nếu có phép màu để chị Diệc Tâm tỉnh lại, anh có vui không?"
Đôi mắt anh đen láy không thấy đáy, "Người học triết học không bao giờ đưa ra giả thuyết như vậy, em phải tuân theo quy luật của tạo hóa chứ."
Cô mở to đôi mắt nhìn lên trần nhà, hồi lâu sau không đáp lời.
Anh lặng im đọc tạp chí, thỉnh thoảng liếc sang nhìn cô.
"Tôi… tôi muốn về Thượng Hải." Thanh Đài chật chội, biết đâu một ngày khác lại gặp phải những con người và phải nghe câu chuyện đó, cô không giữ được trái tim mình, như vậy vẫn có thể xảy ra sự cố đáng tiếc.
Chi bằng nhắm mắt làm ngơ, rời khỏi nơi đây là xong.
"Được." Dường như anh ta vẫn luôn đợi những lời này của cô, "Xuất viện nghỉ thêm vài ngày rồi chúng ta đi."
Đôi mắt thoáng run rẩy dừng trên gương mặt nhã nhặn điển trai của Tô Mạch, cứ thế nhìn anh chăm chú hồi lâu.
"Anh cạo râu chưa sạch à?" Tô Mạch xoa cằm.
"Tôi xấu xa lắm phải không?"
"Nếu em cứ nhất quyết nói vậy, thì cũng do anh dung túng và ưng thuận mà thôi." Anh ghé sát về phía này, hơi thở dịu dàng cũng ập tới.
Hôm đó Diệc Tâm vừa qua đời không bao lâu, cô ra đảo thăm viếng, Tô Mạch đợi cô ở bến tàu nói lời cầu hôn.
Cô quyết định lấy Diệp Thiếu Ninh, cho dù trước mặt là núi dao biển lửa cô cũng nhắm mắt nhảy xuống.
Kết quả, đúng là đầu rơi máu chảy.
Nếu cô quay lại đi về phía anh, vậy thì những nỗi buồn và đau đớn, cũng như bối rối và giày vò mấy hôm nay chỉ là giận dỗi anh mà thành ư?
Với cô, Tô Mạch là hình tượng hoàn hảo kết hợp giữa Đồng Đại Binh và Ngạn Kiệt, cô có thể thấy rõ tương lai, anh sẽ cho cô cuộc sống thế nào: yên ổn, ấm áp, không thiếu phần lãng mạn, chính là những ngày tháng bồng lai tiên cảnh mà người đời ngưỡng mộ.
Cô cũng chẳng hề nghi ngờ tình yêu Tô Mạch dành cho con gái cô, chắc chắn Tô Mạch sẽ là một người cha hiền từ và đầy trách nhiệm.
Nhưng…
"Hai mươi tuổi, con trai mong có được cô bạn gái xinh đẹp, dịu dàng để hãnh diện với người khác; lúc ba mươi tuổi thì mong cô ấy là người chu đáo, tôn trọng bạn bè cũng như tử tế với người thân của mình; đến bốn mươi tuổi lại mong cô ấy đừng già đi quá nhanh, vẫn có thể mặc áo phông của mình, dạy con thật tốt, đừng có tùy tiện kiểm tra điện thoại, ví tiền của mình; năm mươi tuổi lại mong thời kỳ mãn kinh của cô ấy đừng quá dài, khi giận dỗi vẫn nhớ đun cho mình siêu nước; sáu mươi tuổi thì mong có thể tay nắm tay đi xuống tập thể dục buổi sáng; bảy mươi tuổi lại mong cô ấy đừng cười nếu lỡ mình có tè dầm trong đêm; tám mươi tuổi mong cô ấy còn nhận ra mình… Đồng Duyệt, đây là tình yêu lý tưởng nhất của một người đàn ông, cũng không quá khó thực hiện nhỉ?"
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên mặt cô, hành động dịu dàng đến thế.
Một giọt, hai giọt, ba giọt..
Nước mắt chảy xuôi hai bên má.
"Hôn nhân không nên khiến người ta thấy mệt mỏi, nó cần phải bình yên, nhẹ nhàng và thong thả.
Em đã bỏ lỡ anh năm hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, nhưng không cần phải nuối tiếc, vì anh còn dấu mốc bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi, sáu mươi tuổi, bảy mươi tuổi, tám mươi tuổi… đúng không?" Chất giọng trầm ấm như thuật thôi miên, quẩn quanh bên tai cô.
Như cơn mưa được lưu trữ cả ngàn năm trước, bất ngờ bột phát, cô càng khóc nức nở.
Nhận ra lúc này ý chí của cô đã gần sụp đổ, Tô Mạch tiếp tục tấn công: "Trước đây, tất cả nỗi khổ và không vui của em, anh sẽ từ từ dẹp yên.
Anh sẽ dành cho em tất cả tình yêu, sự tôn trọng, một mái ấm đủ đầy mà em cần.
Không cần biết là kiếp trước hay kiếp sau, cũng chẳng liên quan đến một ai khác, chúng ta chỉ là chúng ta mà thôi… em, anh và cả em bé nữa."
"Như thế… ích kỷ quá." Cô thổn thức đáp.
Cô đâu có yêu anh.
Anh thở dài: "Tình yêu không ích kỷ, chẳng lẽ lại rộng rãi ư? Ở đây, anh không phải đóng vai người thân, lãnh đạo hay cha chú gì cả."
Cô nhắm mắt, không đáp lời.
Có lẽ đây là kết thúc tốt nhất.
Yêu cũng được, không yêu cũng được, Diệp Thiếu Ninh vẫn là người mà cô phải quên đi.
Giữa họ, vừa là Xa Hoan Hoan, La Giai Anh, Nhạc Tĩnh Phân, Giang Băng Khiết và cả hạnh phúc xa xôi.
Hôn nhân không phải chiến trường, không thể lúc nào cũng tự lừa mình dối người.
Cô không phải cô gái vạn người mê, luôn tìm kiếm một bờ vai thật rộng để mình có thể dựa vào, cô chỉ mong bờ vai đó là của người mình yêu.
Mọi chuyện trên đời khó mà toàn vẹn, cô đã quá tham lam rồi.
Tô Mạch không phải người cô yêu nhưng đó là bờ vai an toàn nhất.
Đi một vòng cuối cùng vẫn trở về vị trí ban đầu, đây là may mắn hay nực cười?
Khó mà cắt nghĩa được.
Hôm sau Đồng Duyệt đã cầm máu nhưng Tô Mạch vẫn muốn cô ở lại bệnh viện thêm hai ngày.
Sang ngày thứ tư cô mới xuất viện về nhà.
Điện thoại tắt máy, cuộc sống rất đỗi yên bình.
Tô Mạch chạy xe đến khu vực quản lý tài sản của Thư Hương Hoa Viên, "Em không phải thu dọn hành lý đâu, qua đó chúng ta mua sau, hơn nữa những bộ đồ em đang mặc rồi cũng chẳng mặc được nữa, em chỉ cần lấy bằng cấp và giấy tờ tùy thân thôi.
Đừng có làm anh sợ nữa nhé?"
"Vâng."
"Đi tàu mất nhiều thời gian quá, chúng ta sẽ đi máy bay, để anh đặt vé đi vào tuần sau.
Lúc này em vẫn chưa khỏe để đi