Sau lần bệnh tật đó, mối quan hệ giữa hai người có sự biến đổi về chất.
Sáu giờ sáng, Đồng Duyệt đi dưới ánh nắng dịu dàng, di động của cô rung lên một tiếng, môi vẫn mím chặt.
"Đến trường rồi đúng không em? Ôi, người ta chăm chỉ như thế nên anh cũng không dám lười biếng.
Nào! Thức dậy ra đường kiếm tiền thôi!" Tin nhắn đến vào mỗi buổi sáng sớm hầu như đều với nội dung tương tự như vậy nhưng cô lại xem không biết chán.
Cầm điện thoại chỉ sợ để lỡ mất chữ nào, Đồng Duyệt phải đọc kỹ hai ba lần mới trả lời.
Câu trả lời thì rất đơn giản: Được đó, cậu bé này có tương lai!
Nếu anh đi công tác hoặc tối phải đi tiếp khách thì sẽ gọi điện báo cho cô một tiếng.
Cô không yêu cầu anh phải làm như vậy nhưng anh lại thực hiện rất chỉn chu, không cho cô cơ hội nghĩ lung tung.
Anh sẽ tới chỗ Đồng Duyệt đưa cô ra ngoài ăn tối khoảng hai ba lần một tuần, nếu phải hôm đúng vào ca trực của cô, ăn xong anh sẽ lái xe đưa cô về trường.
Nếu không phải trực thì hai người sẽ đi dạo ở bờ biển sau khi đánh chén, nếu không thì đi một vòng trên con đường quốc lộ bao quanh biển.
Không có hành động nào thân mật quá mức, cũng chẳng nói những lời ngọt ngào sến sẩm, trao đổi về công việc, nói về những kiến thức thú vị, thoắt cái đã qua hai, ba tiếng đồng hồ.
Lúc tạm biệt nhau, anh nắm tay cô, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời, cảm giác lưu luyến cứ nhẹ nhàng toả ra.
Cô vẫn vờ như không nhận ra, rút tay mình ra khỏi bàn tay anh, thận trọng trong từng bước đi.
Trong buổi tối điên cuồng đó, họ là người quen xa lạ, anh uống rượu, trăng sáng tỏ, mùi hương hoa quế thơm phức nên không kiềm lòng hay buông thả bản thân là điều có thể chấp nhận được, bởi lẽ cả hai đều không nghĩ tới ngày mai.
Bây giờ họ như thế này, không chỉ là đang nghĩ tới ngày mai mà hình như còn đang chuẩn bị cho tận ngày kia, nhiều khả năng còn là mãi mãi.
Cô sao có thể bất cẩn, không thể nhắm mắt đi liều bước nào được.
Không biết Trịnh Trị lấy ý tưởng từ đâu, ông yêu cầu lớp 12 không tự học buổi sáng chuyển sang chạy bộ buổi sáng, vừa chạy vừa hô to: Trường Thực Nghiệm rất giỏi, từng bước đều huy hoàng.
Hơn thế nữa, giáo viên chủ nhiệm phải dẫn đội chạy đầu hàng.
Sau hai ngày thực hiện, việc này đã nổi như cồn ở Thanh Đài.
"Bắt chước bọn Quỷ Nhật Bản hay tộc người Cao Ly ấy nhỉ?" Triệu Thanh chống cằm nghĩ ngợi.
Mạnh Ngu từ tốn đáp: "Khoẻ để xây dựng Tổ Quốc.
Đây là lời răn dạy từ lâu đời của người Trung Hoa."
Triệu Thanh nhếch miệng, không dám gật đầu lung tung.
Đồng Duyệt rất buồn vì chạy bền là nhược điểm của cô.
Mới chạy được ba vòng quanh sân trường mà cô đã thở hồng hộc như trâu bò, mồ hôi vã ra như tắm.
Không những thế, dạng vẻ thê thảm đó còn bị Diệp Thiếu Ninh bắt gặp.
Chẳng hiểu mới sáng sớm anh đã chạy tới trường Thực Nghiệm để làm gì.
Anh sóng vai đi cạnh Trịnh Trị, còn thư ký của anh thì luôn giữ khoảng cách khoảng năm mét, hai người hình như đang nói về chuyện gì xa vời lắm, vừa đi vừa khua chân múa tay.
Cứ đi mãi rồi cũng ra tới sân trường.
Xưa nay lớp chọn lúc nào cũng là cánh chim đầu đàn, Đồng Duyệt lại là cô gái trông chim, chẳng trốn được đi đâu đành gật đầu với anh bằng một thái độ vô cùng nghiêm túc.
Người kia lén lút làm động tác nháy mắt rất lạ lùng với cô, để lộ tám chiếc răng nanh trắng bóng.
Cô cố nín nhịn, môi mím chặt.
Vừa hay người chạy sau cô lại là lớp trưởng và cậu nhóc ngồi cùng bàn với nó.
Chúng thấy rất rõ cảnh tượng ban nãy.
"Hình như cô Đồng của chúng ta đang hồi xuân thì phải?" Lớp trưởng thì thầm với bạn cùng bàn.
Thằng nhóc ngồi cùng bàn hừ một tiếng bằng giọng mũi, "Cậu tìm hiểu kỹ càng một chút được không? Con gái độ xuân thì mới hoài xuân còn cô Đồng là phụ nữ đứng tuổi rồi, tớ thấy hoài thu hợp lý hơn."
"Có người xuân tới muộn mà.
Con gái đang hoài xuân mới cười khờ khạo như thế chứ.
Vừa nãy cô Đồng cũng cười khờ khạo đấy!"
"Thế á?" Thằng nhóc ngồi cùng bàn trợn trừng mắt.
Đồng Duyệt khẽ cắn môi, ngoái đầu lại trong tiếng thở hổn hển: "Hai đứa vẫn còn khoẻ gớm nhỉ, tối nay ở lại chữa xong bài tập tuần này mới được về."
Thằng nhóc ngồi cùng bàn cúi gằm mặt xuống, chỉ muốn cắn lưỡi tự sát.
Xưa nay Đồng Duyệt không bao giờ nghiêm khắc với học trò, những đứa trẻ thế hệ 9X luôn coi mình là nhất, cô luôn cố gắng duy trì tình cảm giữa cô giáo với học trò giống như tình cảm của những người bạn.
Cô không chu đáo như bà quản gia nhưng thỉnh thoảng cô cũng đột kích bất ngờ, để lũ trẻ khó lòng phòng bị, từ đó mới tìm được nhược điểm trí mạng của chúng.
Không ngờ Tô Mạch cũng biết đến chiêu thức này.
Không gọi điện thoại báo trước cũng chẳng có thư ký tháp tùng, Tô Mạch một mình lái xe vào sân trường Thực Nghiệm vào chiều trước ngày Tết Trung thu một cách lặng lẽ, theo anh ta bước xuống xe là một cô gái trẻ.
Dáng người thon thả, da mặt trắng tựa sứ, đôi môi đầy đặn ướt át, hé mở với một góc độ vừa phải, nguyện vọng của cô bé là được ẩn náu trong đó để ngắm nghía thế giới bên ngoài.
Nhận được điện thoại của bảo vệ, Trịnh Trị vội vàng chạy ra đón tiếp từ phòng hiệu trưởng.
"Hiệu trưởng Trịnh, hôm nay tôi không đến để thị sát mà là có việc cần nhờ vả thầy.
Đây là em họ bên vợ tôi tên là Từ Diệc Giai, đang học lớp 12 ở trường Lục Trung, thành tích học tập không đến nỗi nào, gia đình đặt rất nhiều hy vọng vào nó, mọi người nhờ tôi đưa nó đến học dự thính ở trường Thực Nghiệm.
Thầy xem có được không?" Nụ cười của Tô Mạch có phần nhún nhường.
Em họ bên vợ của Cục trưởng mà lại coi trọng trường Thực Nghiệm như vậy, Trịnh Trị cầu còn chẳng được.
"Dĩ nhiên là được rồi, vậy sắp xếp cho cô bé vào lớp chọn nhé.
Giáo viên dạy lớp đó là những thầy cô dạy tốt nhất trường."
"Hiệu trưởng Trịnh sắp xếp là được rồi.
Chủ nhiệm lớp chọn là ai vậy?"
"Là Đồng Duyệt, em gái của học trò anh đấy ạ."
Tô Mạch chợt vỡ lẽ: "Thế thì tốt quá rồi, vậy nhờ Hiệu trưởng Trịnh nói với cô giáo Đồng một tiếng giúp tôi nhé."
Sắp hết tiết học thứ tư, Đồng Duyệt đang định phát đề ôn luyện.
Bây giờ Trung thu là ngày nghỉ theo luật định, tuy là nghỉ nhưng không có nghĩa là học trò được rảnh rang.
Sau khi giao mấy đề thi, đứa nào đứa nấy nằm rạp xuống mặt bàn.
Lớp trưởng tinh mắt hất cằm ra ngoài cửa lớp.
Đồng Duyệt quay ra thì trông thấy chiếc áo len mỏng màu khói và chiếc quần rộng rãi màu vàng nhạt của Tô Mạch.
Ráng mây vàng sẫm chiếu xiên lên người anh ta, trông còn lịch thiệp hơn mấy thầy giáo trong trường.
"Chào Cục trưởng Tô ạ." Cô đi ra khỏi lớp, lễ phép chào hỏi.
Đôi môi mỏng của Tô Mạch hơi nhếch lên, vươn tay bắt tay cô.
Trên tay cô vẫn còn dính chút bụi phấn, nhưng nể mặt Trịnh Trị, cô không thể khiến Tô Mạch khó xử nên đành nắm nhẹ một cái rồi thu tay về ngay lập tức.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, ngón tay mềm mại của Tô Mạch đã dịu dàng lướt qua lòng bàn tay cô, hành động nhẹ như chuồn chuồn lướt nước đó lại khiến mặt hồ dậy sóng.
Trịnh Trị nói với Đồng Duyệt về chuyện của Từ Diệc Giai, bấy giờ cô mới nhìn thấy cô bé đứng phía sau.
Ánh mắt cô bé kia nhìn cô không mấy thân thiện, con bé nhìn cô chằm chằm làm Đồng Duyệt thoáng chau mày, thầm nghĩ không biết có phải bụi phấn đang bám trên mặt mình hay không.
"Con bé có phần thiên về Anh văn." Tô Mạch tuy nói với Trịnh Trị nhưng lại nhìn Đồng Duyệt.
"Không sao, tôi sẽ nhờ một giáo viên dạy kèm cho cháu.
Ngoài ra cô Đồng hãy sắp xếp cho cô bé ngồi cạnh một học sinh khá tiếng Anh một chút, để hai đứa hỗ trợ nhau." Trịnh Trị nói.
Đồng Duyệt mới vừa quen được với tính cách của đám rường cột tương lai của đất nước trong kia, thực ra, đây không phải là thời điểm phù hợp để người lạ xen vào.
Nhưng là người đứng dưới mái hiên, cô đâu còn cách nào khác: "Chỉ có Lý Tưởng thôi ạ."
Trịnh Trị gật đầu, "Cục trưởng Tô, cô bé Từ sẽ ở ngoại trú hay ở ký túc xá ạ?"
"Ở ký túc thì sẽ tốt hơn."
Trịnh Trị mời Tô Mạch ghé thăm ký túc xá của học sinh phía sau còn Từ Diệc Giai thì ở lại.
Lớp có sĩ số lẻ nên chỉ có Lý Tưởng ngồi một mình chiếm trọn bàn cuối cùng.
Đồng Duyệt bèn dẫn Từ Diệc Giai tới, cậu nhóc chỉ giở sách soàn soạt chứ chẳng buồn ngước mắt.
"Em ngồi ở đây nhé!" Cô nói với Từ Diệc Giai.
Cô gái với gương mặt cau có sau khi nhìn thấy Lý Tưởng thì tự nhiên lại đỏ mặt, tay chân cũng chẳng nghe theo bộ não chỉ huy nữa.
"Chào