Bầu không khí như đông đặc lại.
Hai người ở hai đầu dây đều lặng im, nếu không nhầm, cô nghĩ mình đang nghe tiếng hít thở bị đè nén đầy cố gắng của anh, thậm chí còn có tiếng răng nghiến kèn kẹt, điều này khiến cô không khỏi sợ hãi.
Thời gian cứ thế trôi đi, gió thổi vào lưng cô lạnh buốt.
Thế nhưng khi cô có cảm giác như cả thế kỷ vừa trôi qua thì cuối cùng Diệp Thiếu Ninh đã lên tiếng: "Không ngờ em còn quan tâm anh như vậy, kể ra thì cũng không hoàn toàn là người dưng nước lã nhỉ.
Nếu không phải đã ly hôn, anh còn nghĩ em đang ghen đó."
Được lắm, anh đã thành công khơi lên cơn giận của cô.
"Nếu có ghen cũng không phải đợi đến hôm nay."
"Đúng là không cần phải ghen, chúng ta giờ cũng chẳng là gì của nhau.
Giờ đây em đã sống ung dung tự tại thì dĩ nhiên cuộc sống của anh cũng nên phong phú chứ.
Cái gì cũng sợ bị so sánh, sau khi có Mạn Lệ, anh mới biết ngày trước… không biết nên nói thế nào, nên anh còn định cảm ơn em đây, cảm ơn em đã cho anh tự do."
Những lời nói lạnh lùng bị nói ra từ một người vốn dịu dàng, nói không ngoa, từng câu từng chữ như đang lăng trì cô, khiến cô đau đớn đến gần như mất hết cảm giác.
"Em nhận lời cảm ơn của anh đó.
Thôi nhé!" Cô nhếch mép đầy giễu cợt.
"Không được cúp máy!" Diệp Thiếu Ninh khàn giọng hét lên, "Nếu em dám cúp, anh sẽ đi lên đá nát cửa nhà, bổ đầu em ra xem trong đó có phải toàn đất không!"
Cô giật mình co cụm người lại, rồi lập tức tắt đèn phòng ngủ, đợi đến khi đã quen với bóng tối, cô mới đứng dậy đi ra cửa sổ.
Chiếc Mercedes đen như được phủ một lớp lụa trắng tựa sương mờ, đó là ánh trăng bàng bạc giữa đêm.
Bốn bề lặng phắc như tờ, cô còn nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập và cả tiếng hít thở của anh, rõ ràng đến mức như anh đang kế bên cô.
Không hiểu sao mũi lại cay cay, nước mắt chực trào.
Tại sao anh lại đến đây? Trái tim cô đã như mặt hồ phẳng lặng mà giờ đây lại đục ngàu gợn sóng, không hay chút nào.
"Có phải Tang Bối nói với em Mạn Lệ là bạn gái anh không?"
"Em có mắt mà." Cô vẫn cố chống chế.
"Em đã bao giờ mở to mắt mà nhìn anh chưa? Đồng Duyệt, em chẳng nói chẳng rằng chạy một mạch tới Thượng Hải, tắt điện thoại, cắt đứt hết mọi liên hệ với anh.
Hai tháng sau em về, chỉ bằng một câu nói của người khác, em liền khẳng định ngay những gì mình nghĩ là đúng.
Chẳng phải em muốn tìm một lý do để trấn an cho cái ích kỷ của mình sao? Chúng ta dù sao cũng từng là vợ chồng, không phải kẻ thù, đứt tay muốn khỏi hẳn cũng cần một, hai tuần, huống hồ ly hôn? Anh không mạnh mẽ như em có thể bắt đầu cuộc sống mới ngay được."
Dĩ nhiên cô nhận ra vẻ mỉa mai trong câu nói của anh, cũng nhận ra đôi chút chán nản nữa.
Cô đã trách nhầm anh sao?
Anh thở hổn hển, xem ra cơn giận không nhỏ.
"Em lúc nào cũng thế, đóng chặt cửa vào trái tim, không cho mình đi ra cũng không cho người khác đi vào.
Gặp chuyện gì cũng không cho anh cơ hội giải thích, cũng chẳng muốn đi tìm bằng chứng, em chỉ cần bảo vệ bản thân thật tốt là thiên hạ thái bình.
Chẳng phải em muốn anh hết hy vọng sao? Anh nghĩ em sắp thành công rồi đấy!"
"Em…" Cô hơi chột dạ.
"Được rồi, anh không tính toán với em nữa.
Hãy nói với anh em về lần này sẽ không rời khỏi Thanh Đài nữa!"
Chất giọng trầm ấm dịu dàng thoáng run rẩy.
Bây giờ đã là rạng sáng vậy có thể tính cô sẽ bay vào chuyến bay ngày mai.
"Em… đi mùng ba."Cảm giác tội lỗi sâu sắc trào dâng trong cô như sóng dữ, nỗi hổ thẹn làm cô chỉ dám lí nhí, nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
"Chết tiệt, anh điên rồi mới gọi điện cho em!"
Giọng anh cao vút làm tai cô đau nhức nhối, không thể không kéo điện thoại ra xa tai.
Đến khi cô cầm lên nghe tiếp thì chỉ còn những tiếng tút, tút… Cô thở dài, gọi lại cho anh.
Thế nhưng Đồng Duyệt lại chỉ biết cười cay đắng, vì không ai nghe máy cả.
Đã chẳng còn thấy chiếc Mercedes dưới ánh đèn đâu nữa.
Thực ra hoàn toàn có thể không rơi vào tình cảnh này.
Thế nhưng lý trí không nghe theo sự điều khiển của bản thân đã khiến cô phá tan tất cả.
Lần này xem như tự chịu trách nhiệm với chính mình.
Cô không về chỗ Tang Bối mà ngủ lại trong nhà này luôn.
Suy cho cùng đây cũng là chiếc giường quen thuộc, mùi thơm trên gối cũng khác.
Cô ôm chặt chiếc gối của anh vào lòng, sát gần vị trí trái tim khiến lồng ngực nửa nghẹn ngào nửa dễ chịu.
Nếu cô không cố chấp như thế, hẳn là bây giờ cô đang ôm anh nhỉ? Không, nên nói là anh ôm cô, bằng sự dịu dàng vô bờ bến của anh.
Dù có cố chấp hay lạ lẫm nhường nào thì khi đêm đến giấc mơ về, người cô nhớ đến nhiều nhất không phải Ngạn Kiệt hay Tô Mạch, mà chính là Diệp Thiếu Ninh.
Lời tạm biệt đã nói không có nghĩa là thực sự không bao giờ gặp lại nữa.
Tuy thật lòng cô muốn ra đi, nhưng cô cũng không nói sẽ không trở về.
Nếu còn cơ hội, cô sẽ…
Đồng Duyệt dần chìm vào giấc ngủ với sự hối hận vô bờ.
Mới sáng sớm, khu văn phòng của tập đoàn Hằng Vũ đã bị bao phủ bởi một lớp mây đen dày đặc, khiến nhân viên không dám thở mạnh.
Mặc dù hôm nay vẫn là ngày nghỉ theo quy định của nhà nước, nhưng vì Triển lãm mùa thu ở Thanh Đài sẽ được tổ chức vào ngày mùng Năm, nên ai nấy đều tự giác đi làm.
Trợ lý Phó tươi cười bước ra khỏi thang máy, anh thấy phụ trách các phòng ban vốn đang đi lại bình thường nhưng cứ hễ đi qua văn phòng tổng giám đốc là vội vàng sải chân băng qua thật nhanh, như đang chạy trốn điều gì.
Thấy vậy, trợ lý Phó khẽ chau mày.
Lục Mạn Lệ bê một xấp giấy tờ đi từ trong phòng ra, mặt mày xanh lét.
"Diệp tổng sao thế nhỉ!" Lục Mạn Lệ nhún vai, có vẻ rất lấy làm lạ.
Trợ lý Phó nháy mắt thay lời hỏi thăm.
"Chưa thấy anh ấy như vậy bao giờ, cứ như mọi người trên đời đều mắc nợ anh ấy vậy! Mới nói ba câu, chưa nghe hết đã đuổi người ta đi rồi!"
Trợ lý Phó mỉm cười an ủi, "Để tôi vào xem sao."
Diệp Thiếu Ninh ngước lên, sắc mặt anh mệt mỏi, cặp mắt đỏ vằn như đã thức trắng mấy đêm ròng rã, "Không cần xin ý kiến gì hết, công tác triển lãm cứ tiến hành theo những gì đã