Đứng ở cửa thang máy tầng 20, Diệp Thiếu Ninh chờ những vị khách tới tham gia hội nghị.
Cọc móng và lớp bê tông cuối cùng của Thế Kỷ Building đã được hoàn thành, tiếp theo là chủ công trình cũng như các giai đoạn đấu thầu sẽ được công khai trước dư luận.
Trước mắt còn một vấn đề vướng mắc, Diệp Thiếu Ninh đề nghị tất cả tài liệu được cung cấp từ bên B.
Đây là tệ nạn hiện tại của ngành xây dựng, nhiều công trình đẹp thành công vang dội thì cũng chẳng ít những công trình bê bối chẳng ra sao.
Thế Kỷ Building là toà nhà cao tầng đầu tiên ở Thanh Đài, tuổi thọ của nó vào khoảng 100 năm.
Trong quá trình thi công, có giám sát công trình giám sát chất lượng thi công nhưng độ chính xác của tài liệu khiến người ta khó mà đề phòng.
Nếu do bên B cung cấp thì có thể tránh được những vấn đề này.
Sau khi nghe ý kiến của anh, Nhạc Tĩnh Phân trầm ngâm một lát rồi gật đầu, nhưng bà lại sợ đơn vị thi công kiến nghị sau lưng nên đã mời các công ty tham gia đấu thầu tới để bà giải thích rõ ràng ngay trước mặt mọi người.
Để bầu không khí được dễ chịu một lúc, Diệp Thiếu Ninh đã nhắc nhở phòng hành chính chuẩn bị bánh trung thu, trái cây và nhiều loại trà để biến nó thành hình thức của một buổi toạ đàm.
"Thiếu Ninh, cậu chu đáo như vậy, sau này ai lấy được cậu thì hạnh phúc phải biết!" Trưởng phòng hành chính trêu anh.
Các nhân viên ở Thái Hoa cho dù chức vụ cao hay thấp đều gọi thẳng tên Diệp Thiếu Ninh, đây là yêu cầu anh đưa ra.
Hồi mới vào anh chỉ là một nhân viên quèn đúng một năm rồi thăng chức thành trợ lý riêng của chủ tịch, được phái đi công tác nước ngoài hai năm, sau khi về nước liền ngồi vào vị trí tổng giám đốc.
Chức vụ này tới quá sớm và cũng quá nhanh, một trong những nguyên nhân là sự thể hiện xuất sắc của anh, ngoài ra thím anh là bà Tô Hiểu Sầm - bí thư thành uỷ Thanh Đài, bên cạnh đó còn một nguyên nhân khác nữa, Diệp Thiếu Ninh cười khổ, chính là câu người ta hay nói: Đen tình đỏ bạc!
Năm anh về nước, cô gái tên Đào Đào - người anh yêu thầm suốt bốn năm ròng lại bước vào thiên đường hôn nhân cùng một người khác.
Hai người là bạn học cấp ba.
Trong suốt ba năm học, anh thầm đem lòng thích cô nhưng không có suy nghĩ nào mãnh liệt lắm, chỉ cần được nhìn thấy cô là vui rồi.
Đào Đào hồi cấp ba mũm mĩm kiểu trẻ con, mắt to tròn, rất thích cười.
Cứ hễ hé môi là hai bên má lúm đồng tiền lại lộ rõ.
Anh từng viết một bức thư tình cho cô rồi nhờ Chu Tử Kỳ chuyển hộ.
Nào ngờ bị bố Đào Đào phát hiện, bức thư chưa kịp giao tới tay Đào Đào đã bị xé nát vụn.
Lên đại học, hai người không học cùng thành phố nên tình cảm có vẻ như đã yên lặng trở lại.
Anh gặp lại Đào Đào là khi cô vào làm việc tại công ty chuyên sản xuất xe hơi, anh tới chúc mừng cô.
Chính vào buổi tối hôm đó, Đào Đào gặp Hoa Diệp và yêu anh ta ngay từ ánh mắt đầu tiên, chưa đầy nửa năm sau đã trở thành Hoa phu nhân.
Khi đó anh cảm giác trái tim đau như vỡ vụn, mới biết mình đã yêu Đào Đào đến nỗi thương tích đầy mình.
Cuộc hôn nhân của Đào Đào và Hoa Diệp không duy trì nổi một năm.
Trước sự trở về đầy quyết liệt của bạn gái cũ Hoa Diệp, hai người kết thúc bằng thủ tục ly hôn.
Anh biết mình không phải kẻ tiểu nhân nhưng sau khi biết được Đào Đào đã khôi phục tình trạng độc thân, anh vui mừng khôn xiết.
Anh quan tâm cô, chăm sóc cô, yêu thương cô, thế nhưng… cuối cùng Đào Đào vẫn lựa chọn người khác.
Cô không thể nảy sinh tình cảm yêu đương nào với anh, cô chỉ coi anh là bạn học, bạn thân mà thôi.
Còn anh, khi đó vẫn còn quá trẻ, không biết cách giành về mình, chỉ biết trơ mắt nhìn Đào Đào rơi vào vòng tay của người khác.
Lần này Đào Đào không còn lầm đường lạc lối nữa, cô sống rất hạnh phúc.
"Thiếu Ninh?" Nhạc Tĩnh Phân khẽ cất tiếng gọi.
Anh ngước lên mới biết mọi người đều đang nhìn mình, bèn nở nụ cười điềm tĩnh, "Chúng ta bắt đầu họp thôi."
Anh là người chủ trì cuộc họp, Nhạc Tĩnh Phân phát biểu ý kiến, sau đó là lãnh đạo các công ty tham gia đấu thầu đưa ra phản hồi về vấn đề này.
Việc tranh luận là không tránh khỏi, cuộc họp diễn ra trong khoảng bốn giờ, thậm chí vấn đề ăn trưa cũng được giải quyết luôn trong phòng họp.
Lúc đi ra, mặt sếp nào sếp nấy đỏ bừng nhưng đều đồng ý với quyết định này của Thái Hoa.
Tiễn khách xong, Diệp Thiếu Ninh lại quay về phòng họp.
Nhạc Tĩnh Phân bảo thư ký mở cửa sổ cho bớt mùi thuốc lá và khiến bầu không khí trở nên tươi mát hơn.
Nghe thấy tiếng bước chân bà mới quay đầu lại, "Tình huống cũng không đến nỗi quá tệ nhỉ?"
Diệp Thiếu Ninh mỉm cười, dọn dẹp sổ tay và tài liệu trên bàn.
"Thiếu Ninh, tự nhiên hôm nay cô nghĩ sau này mình chỉ cần giành thời gian ra ngoài đi chơi với chồng thôi.
Thái Hoa có cháu là đủ rồi." Nhạc Tĩnh Phân nói.
Diệp Thiếu Ninh lấy làm ngạc nhiên, bèn nhìn bà bằng ánh mắt khó hiểu.
"Đúng, cô là chủ tịch nhưng điều cô nghĩ đến chỉ là năm nay có thể nhận được mấy dự án, kiếm được bao nhiêu lợi nhuận, cùng lắm thì nghĩ xem năm sau đưa ra mục tiêu gì.
Rất ít khi cô nghĩ đến chuyện của mười, hai mươi năm sau.
Còn cháu, cháu vừa nói tuổi thọ của Thế Kỷ Building là 100 năm, hy vọng trăm năm sau mỗi khi nhìn vào Thế Kỷ Building, người ta vẫn tấm tắc khen ngợi Thái Hoa.
Có một vị tổng giám đốc nhìn xa trông rộng như cháu, chủ tịch này có thể yên tâm được rồi."
"Chủ tịch, cô nói gì vậy.
Nếu không có cô, một mình cháu sao có thể gánh vác được cả Thái Hoa đồ sộ này?"
"Chẳng bao lâu nữa cháu sẽ có một trợ thủ.
Nhưng chỉ là người mới thôi, cháu phải nghĩ cách dạy bảo nó."
Diệp Thiếu Ninh ngạc nhiên.
"Tháng mười một này Hoan Hoan về nước rồi." Vẻ hiền dịu của một người mẹ bất giác xuất hiện trên gương mặt Nhạc Tĩnh Phân.
"Nó vừa học xong cấp hai đã phải ra nước ngoài, đi du học từ khi còn rất nhỏ! Bây giờ đã có bằng thạc sĩ hai chuyên ngành kiến trúc và quản trị kinh doanh.
Tính ra nó đã ở nước ngoài được 8 năm rồi."
Nghe Nhạc Tĩnh Phân nhắc tới Xa Hoan Hoan, Diệp Thiếu Ninh có cảm giác cô gái này rất ngoan ngoãn và biết điều.
Nhạc Tĩnh Phân và Xa Thành tái hôn chủ yếu là nhờ công lao của Xa Hoan Hoan.
"Thảo nào hôm nay chủ tịch Nhạc lại vui thế! Nhưng chủ tịch Nhạc, cháu thấy cô tự tay dẫn dắt Xa tiểu thư thì tốt hơn, cô đã công tác trong ngành này mấy chục năm rồi, dày dặn kinh nghiệm." Diệp Thiếu Ninh khiêm nhường nói.
Nhạc Tĩnh Phân xua tay, "Kinh nghiệm của cô cũ kỹ lắm rồi, không theo kịp thời đại bây giờ, nào so sánh được với những người trẻ tuổi các cháu.
Hoan Hoan phải nhờ đến cháu rồi."
Thái Hoa được dựng nên từ thời bố của Nhạc Tĩnh Phân.
Bà là con gái một, sau khi ông chủ tịch Nhạc qua đời, Nhạc Tĩnh Phân thừa hưởng cơ đồ này.
Xa Hoan Hoan cũng là con gái một của Nhạc Tĩnh Phân, sớm muộn gì Thái Hoa này cũng sẽ được giao vào tay Xa Hoan Hoan.
"Chủ tịch Nhạc khách sáo rồi ạ, cháu và Xa tiểu thư sẽ giúp đỡ lẫn nhau."
Nhạc Tĩnh Phân nở nụ cười hài lòng: "Thiếu Ninh, dạo này mẹ cháu còn bắt cháu đi xem mắt không?"
Diệp Thiếu Ninh mỉm cười lắc đầu: "Mẹ cháu rảnh rỗi, chỉ có hai việc là chơi mạt chược và tìm đối tượng xem mắt cho cháu.
Danh sách trong tay mẹ cháu có khi cũng đủ mở một công ty môi giới hôn nhân đấy!"
"Cháu có hiếu ghê, cứ để yên cho mẹ hành hạ."
"Mẹ cháu cũng không yêu cầu cao mà để cháu có không gian để phối hợp với bà.
Mẹ cháu chỉ thích quá trình thôi, còn kết quả bà ấy vẫn chưa có mục tiêu gì ạ."
Nhạc Tĩnh Phân cười: "Haha, hay quá." Đột nhiên bà thay đổi sắc mặt, cất giọng đầy hàm ý: "Cô nghĩ trên đời này chắc chắn có một cô gái mà mẹ cháu không thể soi mói."
Diệp Thiếu Ninh kín đáo xem đồng hồ, đã bốn giờ mà anh vẫn chưa nhận được điện thoại thông báo của người nào đó.
"Có lẽ vậy ạ." Anh trả lời kiểu lấp lửng.
Sáu giờ mới có điện thoại gọi tới.
Anh hơi hồi hộp, còn đi tới phòng nghỉ xem xét lại cách ăn mặc của mình.
Đây là chuyện đã rất lâu không xuất hiện, kể cả khi tham gia những hội nghị quan trọng, anh cũng chưa bao giờ cẩn thận đến vậy.
Thời tiết rất đẹp, trời trong suốt không một gợn mây thừa thãi.
Khi hoàng hôn buông xuống hoàn toàn, vầng trăng toả ánh sáng như ngọc trồi lên từ mặt biển, ánh trăng như cát vàng như nước chảy, đến cả không khí cũng đượm thêm vài phần căng thẳng, gió hiu hiu thổi, mặc dù đường kẹt xe nhưng không đến mức chật cứng.
Xe vừa rẽ vào khúc cua đã trông thấy Đồng Duyệt đứng ở đầu đường.
Dường như cô còn đẹp hơn hôm anh trông thấy ở Bóng đêm hớp hồn, chiếc váy dài màu vàng nhạt, áo gile nhung màu trắng bạc, chiếc cổ dài mảnh, xương quai xanh dịu dàng đằm thắm, cánh tay thon thả, đứng đó như một cây phong tươi mát.
"Trung thu vui vẻ!" Yết hầu chuyển động lên xuống, giọng nói khàn khàn một cách mất kiểm soát.
"Anh cũng vậy!" Cô cười thật tươi, rõ nhất là viền môi đang cong lên.
"Ngoài đường có kẹt xe lắm không ạ?"
"Cũng bình thường."
Đầu ngõ thỉnh thoảng có trẻ con đạp xe qua lại và cả những người lớn xách quà sải bước vội vã.
Hai người đi sát tường, người trước người sau.
"Cô giáo Lăng có trong phòng không em?" Anh ngước lên nhìn thấy luồng sáng ấm áp phản chiếu ở cửa sổ nhà trọ.
"Cậu ấy tới nhà bạn trai chúc Tết rồi."
Mạnh Ngu cũng là người Thanh Đài nhưng nhà ở ngoại thành.
Phòng mới họ mua đã được giao chìa khoá, hôm nay tiện đi mua đồ trang trí luôn.
Lăng Linh mua mấy túi quà rất to, còn mang luôn cả quà Chu Tử Kỳ tặng đi.
Để bù lại niềm hối tiếc vì không thể ở bên Lăng Linh trong dịp lễ này, Chu Tử Kỳ cho người mang tới một sọt cua, một thùng cá tôm, mấy hộp bánh trung thu Đạo Hương Thôn, ngoài ra còn có mấy thứ nhỏ nhặt như hoa quả, củ sen… Đây là những thứ Đồng Duyệt nhìn thấy, còn thứ cô không nhìn thấy thì chắc đáng giá hơn chỗ đó rất nhiều.
Lăng Linh thoải mái nhận quà, chẳng hề thể hiện một chút khó xử nào.
Cô ta để lại cho Đồng Duyệt một ít nhưng Đồng Duyệt nói cô sẽ về nhà nên không cần những thứ này.
Trước khi đi chợ cô đã tranh thủ về nhà, không mua quà cáp gì mà chỉ đưa cho Tiền Yến 1000 đồng để mua thức ăn cho hai ông bà.
Tiền Yến vui vẻ nhận tiền, rất hiểu tình cảnh không thể ở nhà ăn Tết trung thu của cô.
"Thanh niên công việc quan trọng hơn.
Ngạn Kiệt cũng không về."
Lúc lên cầu thang, Diệp Thiếu Ninh nắm tay cô từ phía sau.
Cô cúi gằm mặt, tai đỏ bừng.
Nhà trọ đã hơi cũ kỹ, màu sơn tường đã hơi ố vàng, cửa phòng hé mở