Đào Đào? Tiểu Đào?
Toàn thân Đồng Duyệt cứng đờ, không thể nói rõ là ngạc nhiên hay bị giật mình, "Nhất định phải gặp ạ?"
Diệp Thiếu Ninh cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của cô, anh nắm tay cô thật chặt như sợ cô sẽ mở cửa bỏ đi, "Anh muốn giới thiệu em với họ."
"Thiếu Ninh, thực ra chưa bao giờ em không tin anh…"
"Chỉ là bạn bè gặp nhau thôi, không mất nhiều thời gian đâu." Vẻ nghiêm túc thoáng hiện trong đôi mắt dịu dàng.
Cuộc gặp mặt này không đến sớm cũng chẳng tới muộn, lại đúng vào thời điểm sau khi La Giai Anh buột miệng tiết lộ thiên cơ.
Cô không biết có phải thái độ không đúng mực của mình mới khiến anh vội vàng quyết định như vậy không nữa.
Cô không phải loại người cư xử tùy hứng nên chỉ khẽ gật đầu rồi hỏi thêm một câu: "Có cần em về nhà thay bộ quần áo khác không?"
Khuôn mặt cau có của Diệp Thiếu Ninh xuất hiện nét cười thật đậm, "Anh với Tiểu Đào quen nhau từ nhỏ, không cần trang trọng quá đâu."
Hai người tiến về phía trước, nơi hẹn hơi xa, mất khoảng 20 phút đi đường.
Nhà hàng rất độc đáo, tên là Thụy Tuyết Sơn Trang, theo kiểu kiến trúc tứ hợp viện, hai cô gái trẻ mặc trang phục xường xám cách tân với họa tiết hoa nhí mỉm cười đón khách trước cửa, anh chàng chạy việc ở bãi đỗ xe sở hữu gương mặt sáng sủa, mặc áo Tôn Trung Sơn cổ tàu.
Sơn Trang không có sảnh chính mà chỉ có các phòng đặt riêng, trong sân không trồng hoa hay cây cối mà bạt ngàn đủ loại rau.
Đang độ củ cải, có những củ to bằng phích nước làm những vị khách đứng xem không khỏi reo hò.
"Ở đây." Diệp Thiếu Ninh nắm tay cô, băng qua hành lang đi tới một căn phòng treo rèm trúc, ánh đèn lọt qua khe hở nhỏ hẹp hắt ra ngoài.
Đồng Duyệt đã mở to mắt nhìn tấm rèm được kéo lên, trái tim đập loạn xạ.
Một người đàn ông ngồi bên bàn gỗ.
Diệp Thiếu Ninh, Ngạn Kiệt, thậm chí Lý Tưởng đều là những anh chàng đẹp trai nhưng người đàn ông ngồi bên bàn kia toàn thân tỏa ra phong thái đẹp đến kinh ngạc, quý phái và tao nhã, đến mức một từ "đẹp trai" không đủ để hình dung.
Gương mặt nhỏ nhắn như những bông hoa đào hồng phớt nở rộ giữa chốn bồng lai dưới ngòi bút Đào Uyên Minh.
Nếu bạn là một người không giỏi định vị, chỉ cần hơi mất tập trung là sẽ lạc ngay trong đó.
"Giới thiệu nhé, người này bề ngoài là tổng giám đốc Tả của tập đoàn Đằng Dược, bên trong là Tả Tu Nhiên mà Đào Đào thường nhắc tới.
Còn đây là Đồng Duyệt." Diệp Thiếu Ninh giới thiệu hai người với nhau.
Đầu tiên Tả Tu Nhiên lườm Diệp Thiếu Ninh một cái sắc lẹm rồi mới chuyển tầm mắt sang Đồng Duyệt, hàng vạn bông hoa đào đã được thu lại, thay vào đó là phong thái chuẩn đàn ông, "Chào chị, tôi là Tả Tu Nhiên." Anh khẽ gật đầu rồi nhoẻn miệng cười, rất đúng phép lịch sự.
Bỗng dưng Đồng Duyệt thấy rất quý mến Tả Tu Nhiên, mặc dù hơi đào hoa nhưng bản chất vẫn là người tốt.
Đúng thật là dù có ba ngàn con sông cũng chỉ cần uống một gáo nước(1).
(1) Nguyên văn là Nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biều, ý là trong cuộc đời có thể gặp được rất nhiều điều tốt đẹp nhưng chỉ cần thành tâm để có được một điều trong số đó là đủ rồi.
Trong hoàn cảnh này nghĩa là trên đời này có rất nhiều đàn ông nhưng chỉ cần có được một người như Tả Tu Nhiên là đủ rồi.
Bỗng dưng cô thấy hiếu kỳ về gáo nước kia.
"Đào Đào đâu?" Diệp Thiếu Ninh chu đáo treo túixách rồi kéo ghế cho Đồng Duyệt, sau đó hai người mới ngồi xuống.
Hàng lông mày đẹp của Tả Tu Nhiên nhướng lên cao, "Cô ấy đúng là nhát chết, chỉ gặp bạn cậu thôi mà cũng kêu hồi hộp.
Hồi hộp quá nên chạy vào toilet rồi." Tuy nói giọng chê bai nhưng ẩn chứa trong đó là sự yêu chiều không hề che giấu.
"Ngày xưa hồi còn đi học, trước mỗi kỳ thi cậu ấy cũng vậy." Diệp Thiếu Ninh khẽ cười.
"Không được nói xấu tớ!" Tấm rèm được vén lên, một cô gái xinh xắn dịu dàng vừa nói vừa bước vào.
Cô gái ấy sở hữu cặp mắt to tròn, lông mi vừa dài vừa cong, lúc mỉm cười hai bên má lúm đồng tiền liền xuất hiện.
Thầm nghĩ đây có lẽ chính là gáo nước kia.
Nếu Diệp Thiếu Ninh là bạn học của cô gái này thì năm nay cô ấy cũng đầu ba rồi.
Đồng Duyệt thấy mình thoạt nhìn còn già dặn hơi cô ấy, một là cô gái này được sống trong nhung lụa từ nhỏ, hai là cuộc sống hôn nhân vô cùng mỹ mãn mới có thể trẻ hơn tuổi nhiều đến vậy, nụ cười mới trong trẻo và đáng yêu đến thế.
"Em có gì xấu mà sợ bọn anh nói xấu?" Bỗng nhiên nụ cười của Tả Tu Nhiên trở nên rạng rỡ, anh vươn tay ôm eo cô rồi kéo cô ngồi xuống ghế bên trái của mình, ở một vị trí cách Diệp Thiếu Ninh đến mấy ghế.
"Nghiêm túc đi nào, ông xã." Đào Đào hất bàn tay đang ôm eo mình ra, mỉm cười với Đồng Duyệt: "Cô giáo Đồng xinh quá, dáng người cũng đẹp nữa, làm tôi hâm mộ chết đi được."
Tả Tu Nhiên ho khan một tiếng, "Chẳng lẽ em lại có ý định giảm cân?"
Đào Đào chột dạ bĩu môi.
"Được, anh đã nói trước rồi đó, em thế nào thì anh sẽ bắt Thông Thông phải theo như thế.
Chẳng phải mẹ sẽ là tấm gương cho con gái sao?"
"Ông xã à,… Đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua thôi, em không định thực hiện đâu."
"Thông Thông là con gái của cặp đôi này, giống hệt mẹ nó." Diệp Thiếu Ninh khẽ nói với Đồng Duyệt, hai người mỉm cười nhìn đôi vợ chồng đối diện.
Tả Tu Nhiên thở dài thườn thượt, nắm lấy tay Đào Đào rồi vỗ lên đó thật nhẹ, "Tả phu nhân, hãy nghe tôi nói, cô giáo Đồng thon thả mảnh mai như vậy là vì Thiếu Ninh thích mẫu người như thế, phụ nữ trở nên xinh đẹp vì người yêu mà.
Còn phu nhân đã là vợ của Tả Tu Nhiên rồi, tôi rất thích dáng vẻ của phu nhân bây giờ, càng mập mạp chứng tỏ phúc phận của tôi càng nhiều, gầy đi một chút tôi cũng chán hết cả người, phu nhân muốn cướp đi quyền được hưởng hạnh phúc của tôi chăng? Phu nhân muốn giảm cân là chiếu theo tiêu chuẩn của đứa nào? Đừng làm cho tôi phải cả nghĩ nhé!"
"Được rồi được rồi, không giảm là được chứ gì.
Cô giáo Đồng ở đây mà anh làm em xấu hổ quá đi mất." Đào Đào bực tức đến thở hồng hộc.
"Cô giáo Đồng dạy chữ dạy người, thừa biết phân biệt phải trái.
Ok chưa? Gọi món, gọi món thôi nào." Tả Tu Nhiên cao giọng gọi với ra ngoài, nụ cười gian xảo như mèo vớđược cá rán.
Đồng Duyệt nhìn Đào Đào mà không khỏi thấy buồn cười.
Có một ông chồng như vậy chắc chắn người làm vợ sẽ chẳng bao giờ thấy buồn lòng.
"Này, đừng có nói mấy lời mắc ói trước mặt người khác nữa, đừng làm hư Đồng Duyệt nhà tôi." Diệp Thiếu Ninh đùa giỡn,