Đồng Duyệt bất ngờ thức dậy trong trạng thái tim đập nhanh, hai mắt cô mở to, tim đập vội vàng từng tiếng thình thịch.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ kế bên Đồng Duyệt mới nhận ra mình đang ở đâu.
Rèm cửa che kín, cả rèm lẫn khung cửa gỗ đều đen thẫm chứng tỏ ngoài trời thậm chí còn không có sao.
Căn phòng cách âm khá tốt nên dù bên ngoài có phong ba bão táp, sóng biển trào dâng thì vẫn không nghe thấy.
Cô gặp ác mộng.
Lần nào gặp ác mộng rồi tỉnh giấc, thần trí Đồng Duyệt cũng vô cùng rõ ràng.
Trái tim đập mạnh vào khung xương ngực khiến cô nhói đau.
Trong mơ, cô bị nhét vào một đường ống, trong đó chật ních, lạnh lẽo và ướt át làm cô sợ hãi vô cùng, thậm chí còn không thể kêu lên thành tiếng, không đi lại được, càng giãy dụa đường ống càng thít lại.
Vào khoảnh khắc ngay trước khi tắt thở, Đồng Duyệt tỉnh giấc.
Nhịp thở của Diệp Thiếu Ninh nhè nhẹ và đều đặn, dịu dàng phả lên vai cô, cảm giác đau đớn trong lòng vì thế mới dần tan biến.
May mà đây chỉ là một giấc mơ.
Cô đổi tư thế mà vẫn thấy không ổn.
Đồng Đại Binh hiếm khi nổi giận, cái tát đó ông dùng hết sức, đến mức cô chẳng may chạm má vào gối mà cứ thấy đau đau.
Cô đành ghé sát lại, tiến gần vào cánh tay Diệp Thiếu Ninh để tay anh vòng quanh eo cô.
Cô kéo chăn kín rồi từ từ nhắm mắt lại.
Sáng dậy soi gương, mặt đã đỡ sưng nên chỉ cần phủ một lớp phấn là che đi được.
"Chiều nay anh tới trường Thực Nghiệm, tối bọn mình ra ngoài ăn nhé?" Diệp Thiếu Ninh nói với cô như vậy khi thắt cà vạt.
Cô nghĩ về ký túc xá giáo viên, cô cũng đang chờ mong lắm vì trong khu nhà đó cô cũng có một suất!
Tối qua Diệp Thiếu Ninh mang bản vẽ và hợp đồng về nhà xem.
Lúc cô dọn dẹp đồ đạc cho anh thì nhìn thấy một tờ rơi quảng cáo bán nhà.
Khu nhà đó có tên là Thư Hương Hoa Viên, không phải là tài sản của Thái Hoa.
Gần sát Thực Trang, ngay cạnh công viên, đằng sau giáp biển, giao thông vô cùng thuận lợi.
Lăng Linh và Mạnh Ngu cũng mua nhà ở khu này nhưng họ mua nhà giá rẻ.
Nằm ở một vị trí đắc địa như vậy, có thể đoán được giá cao tới đâu.
Một căn hộ dành cho gia đình khá giả được đánh dấu *, không biết nó có vấn đề gì hay đang được chú ý tới.
Đây là công việc của Diệp Thiếu Ninh, cô chỉ liếc qua một cái rồi thu dọn cho gọn gàng.
Hôm qua cả trường Thực Nghiệm tổng vệ sinh.
Giáo viên mặc đồ công sở màu thẫm có đeo huy hiệu trường còn học sinh bắt buộc mặc đồng phục.
Hôm nay các cấp lãnh đạo sẽ tới dự giờ, đến cả Trịnh Trị cũng không dám lơ là.
Lúc bước vào cổng trường, Đồng Duyệt đã thấy ông ta chắp tay đi khắp nơi khảo sát với nét mặt vô cùng nghiêm khắc.
Mạnh Ngu đã tới, hai người chào nhau.
"Lăng Linh nói cô chuyển nhà." Mạnh Ngu nói.
Đồng Duyệt gật đầu, "Còn mấy món đồ nữa tôi sẽ dọn đi sau kỳ thi giữa học kỳ.
Nhà mới của hai người đang bắt đầu khâu hoàn thiện rồi, Lăng Linh cũng chẳng phải ở đó lâu nữa, thôi thì hai người cho thuê đi, nhiều người thích nhà ở vị trí đó lắm."
Mạnh Ngu ờ một tiếng, vẻ mặt anh ta có chút lạ lùng, "Cô Đồng, cô với Lăng Linh mua sợi dây chuyền cô ấy đang đeo ở đâu vậy? Hôm qua tôi thấy Leysen Jewellery bán một cái tương tự, những hơn 40.000.
Bây giờ công nghệ làm hàng nhái cao siêu thật đấy, đúng là thật giả lẫn lộn."
"Hả?" Đồng Duyệt đứng hình, hồi lâu sau mới ấp úng nói, "Dạo này tôi bận, tôi… anh hỏi thế tôi tự nhiên không nhớ ra được.
Tôi lên lớp đây!"
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, gần như chạy thục mạng để tẩu thoát.
Đồng Duyệt dạy tiết hai buổi chiều.
Tiết đầu là của Triệu Thanh, cô đứng chờ sẵn ngoài cửa lớp từ khi có chuông hết tiết một.
"Các em, nơi hiện nay các em đang sống là Trái Đất chứ không phải Sao Hỏa nên phải biết cách suy nghĩ bình thường một chút.
Thi đỗ đại học top đầu, ở nhà sang, mặt mũi đẹp như hoa, lái xe xịn, gạo đầy thùng hay làm công nhân, ở nhà dột, mặt vàng như nghệ, ăn ngô độn cơm, đi xe đạp, các em phải nghĩ cho kỹ nhé! Ồ, cô giáo Đồng tới rồi, tôi nói tới đây thôi, lát nữa có tiết dự giờ nhớ phải hợp tác tốt với cô giáo đấy! Một cô giáo xinh đẹp như vậy, các em phải biết thương hoa tiếc ngọc, các em có nỡ nhìn hoa gài bom không?"
Đồng Duyệt đứng ngoài ho hắng liên tục.
Triệu Thanh nhướng mày với cô, "Cô có cần thuốc ngậm ho Bảo Thanh cho ngọt giọng không hả cô Đồng?"
Đồng Duyệt suýt ngất.
Cuối cùng tiếng chuông hết tiết cũng vang lên, ông lão Triệu Thanh từ tốn cầm sách vở đi ra, mắt nháy lia lịa, "Có cần tôi ở lại cùng cô không?"
"Ngay bây giờ, ngay bây giờ, anh hãy biến mất khỏi tầm mắt tôi đi!"
Triệu Thanh làm động tác chào kiểu quân đội rồi cười ha hả bỏ đi.
Hàng cuối cùng đã có sẵn vài chiếc ghế, Đồng Duyệt đếm được có mười sáu chiếc, quân số cũng đông đảo ra phết.
Học sinh ra ngoài hít thở một lát rồi ngoan ngoãn về lớp.
Trước khi các lãnh đạo bước vào, ai nấy đã ngồi thẳng tắp, lộ rõ dáng vẻ trác tuyệt của các chủ nhân tương lai đất nước.
Đồng Duyệt không mấy bất ngờ khi nhìn thấy Tô Mạch cùng vẻ anh minh lỗi lạc, nhã nhặn ưa nhìn mãi trường tồn của anh ta.
Tô Mạch cũng không đặc biệt chú ý tới cô, anh ta cùng một số chuyên gia đi quanh lớp mấy vòng, xem vở bài tập của học sinh, cúi xuống hỏi nhỏ mới câu linh tinh như áp lực học hành có lớn lắm không…
Tất cả mọi người đã có mặt đông đủ, Đồng Duyệt bắt đầu vào tiết.
Sách giáo khoa lớp 12 đã dạy xong trong thời gian học hè lớp 11, bây giờ là thời điểm ôn tập theo chủ đề, tóm lại là ôn lại thôi.
Đồng Duyệt gật đầu với các lãnh đạo và chuyên gia ngồi cuối lớp rồi thu tầm mắt lại.
Cô không mở sách giáo khoa mà bước xuống khỏi bục giảng.
"Các khái niệm và định luật Vật lý là tinh túy của chương trình trung học.
Nếu so sánh Vật lý trung học với một tòa nhà cao tầng thì hai chuyên đề này chính là khung sườn thép và gạch để tạo nên tòa nhà đó.
Cô biết các em rất hiểu vấn đề và cũng có thể trả lời trôi chảy tất cả các kiểu đề thi nhưng lại không biết có thể ứng dụng linh hoạt vào một số hiện tượng thú vị trong cuộc sống hay không? Hôm nay cô sẽ kiểm tra khả năng này của các em."
Các mầm non tương lai khẽ thở dài một tiếng đầy vẻ bất mãn.
Các chuyên gia ngơ ngác nhìn nhau, dường như vô cùng lấy làm bất ngờ trước cách dạy này của Đồng Duyệt.
Tô Mạch mỉm cười, hàng lông mày đẹp giãn ra.
Đồng Duyệt bước tới cạnh lớp trưởng, đặt tay lên vai cậu: "Xem phim Ngày kinh hoàng chưa?"
Lớp trưởng gật đầu.
"Trong bộ phim đó, kẻ thù khiến nhân loại cảm thấy khủng khiếp là cơn lốc không ngừng quét tới trong thời tiết dưới 0 độ, quét qua bất cứ thứ gì đều biến nó thành băng đá.
Em nghĩ hiện tượng này có thể xảy ra không?"
Lớp trưởng thoáng trầm ngâm rồi lắc đầu, "Xét theo Định luật Boyle-Mariotte, khi nhiệt độ giảm thì áp suất sẽ tăng, thể tích giảm.
Vì không khí là vật cách điện tốt nên khi thể tích thay đổi, năng lượng tương đối thấp có thể sản sinh ra lốc.
Lại xét theo Định Luật Động nhiệt học thứ nhất, vì thể tích giảm nên lực tác dụng nên khối không khí sẽ sinh ra năng lượng đẩy nhiệt độ lên cao.
Trong điều kiện lý tưởng, khi nhiệt độ mặt đất là -100 độ C thì sẽ lập