Đi hay không đi?
Câu hỏi này đã quẩn quanh trong đầu Đồng Duyệt suốt mấy ngày nay.
Khi còn chưa đưa ra được kết quả cuối cùng cô đã đứng ở sân ga số 6 của Thanh Đài, tay nắm chặt một tấm vé tàu đi từ Thanh Đài tới Thượng Hải.
Đã hơn một năm cô không đến Thượng Hải.
Nếu không tính đến giá vé tăng lên 10 đồng thì nhà ga vẫn không có gì thay đổi, số hiệu chuyến tàu vẫn thế, vải phủ ghế vẫn là cotton màu xanh với những đường ren trắng bên trên.
Còn các nhân viên trên tàu, chỉ khi nào bán được vài món đồ họ mới nở nụ cười.
Lần này cô đi tàu nhanh, ghé qua khá ít nhà ga trên đường.
Cô thích nhất là ga Tân Giang bởi vì nhà ga đó nằm cạnh dòng Trường Giang, vừa ra khỏi nhà ga là cây cầu dài vượt Trường Giang ở Tân Giang, quay ra nhìn là có thể thấy nước sông chảy xiết và những gốc cây cổ thụ hai bên bờ.
Chỉ cần đi qua sông sẽ cảm thấy trời nóng hơn vài độ so với lúc ở Thanh Đài.
Sau đó chỉ cần đi thêm hai tiếng nữa là tới Thượng Hải.
Lúc này cô bỗng dưng thở nhanh một cách khó hiểu, tim cũng đập vội vã hơn, tay đặt trên đầu gối chà qua chà lại, má hây hây đỏ.
Tâm trạng hôm nay đã không còn phấn khởi như trước kia nữa, trái lại còn có chút u ám.
Đây là lần cuối cùng cô đi gặp Ngạn Kiệt một mình.
Sở dĩ cô vẫn quyết định đi dù có thể gặp mạo hiểm là tình cờ chạm mặt Diệp Thiếu Ninh ở Thượng Hải là vì Đồng Duyệt muốn chính thức nói lời tạm biệt với Ngạn Kiệt trong lòng mình.
Anh đã tồn tại trong trái tim cô một thời gian dài, rất dài, cô sẽ không xóa nhòa hoàn toàn hình bóng anh nhưng sẽ chôn chặt vào một góc mà bất cứ ai, kể cả chính bản thân cô cũng không thể gợi lên được nữa.
Sáng nay cô lái xe đưa Diệp Thiếu Ninh ra sân bay.
Anh và các lãnh đạo khác cùng đi máy bay tới Thượng Hải.
Cô không đi cùng anh vào sảnh chờ mà để anh xuống xe ngay ngoài cửa sân bay.
Hai người vừa kết hôn, hiện giờ là giai đoạn ngọt ngào nhất, Diệp Thiếu Ninh ôm cô vào lòng, tặng cô không biết bao nhiêu nụ hôn, bàn tay ngỗ ngược lùa vào trong quần áo chuyển động lên xuống, chỉ hận không thể biến cô lại thành một hình tròn nhét vào va ly mang đi bên mình.
Cô dịu dàng để mặc anh quấy quả, đôi chút áy náy không khỏi nảy sinh trong lòng.
Cảm giác áy náy khiến cô đáp lại anh bằng thái độ nhu mì và quyến rũ hơn.
"Mười giờ nhớ gọi điện cho anh." Anh vẫn không nỡ rời xa cô.
"Tại sao anh không gọi cho em?" Cô đỏ mặt cài lại cúc áo bị anh tháo ra.
"Mấy ông sếp kia có đi xa thế nào cũng vẫn không thấy đủ vui.
Mười giờ tối chắc chắn còn đang đắm mình trong hộp đêm, em phải gọi anh mới có cớ đi về." Anh lại hôn lên cánh môi Đồng Duyệt còn đang đỏ bừng vì bị anh cắn, "Hạn chế lên mạng, tranh thủ ra đường ngắm áo cưới.
Đăng ký thì đăng ký nhưng chúng ta vẫn chưa tổ chức đám cưới! Bọn mình không rảnh nên những việc này cần phải tranh thủ thời gian giải quyết cho nhanh."
"Không cần bày vẽ quá đâu, chỉ cần đầy đủ nghi thức là được."
Cô đã đưa anh về nhà gặp Đồng Đại Binh và Tiền Yến.
Anh và Đồng Đại Binh ngồi trong phòng khách nói chuyện, còn cô vào bếp chuẩn bị trà bánh cùng Tiền Yến.
Tiếng cười của Đồng Đại Binh thỉnh thoảng lại lọt vào bếp, Tiền Yến nhìn ra ngoài rồi thở dài thườn thượt, "Kể ra nhà mình mà có được một chàng rể như vậy đúng là được lời.
Nhưng nghĩ lại người ta nuôi được một đứa con trai như vậy, sao có thể không đau lòng cho được? Thằng bé được dạy dỗ tốt, sự nghiệp lại ổn định, mà cuối cùng đùng cái kết hôn chẳng một lời thông báo, thảo nào bà ấy đến nhà mình làm ầm lên.
Nếu là mẹ, mẹ còn làm ầm hơn thế.
Tiểu Duyệt, sau này con về bên đó phải hiếu thuận với mẹ chồng một chút, nếu không người ta sẽ không vừa mắt với con được đâu."
Món nhẹ là bánh hạnh nhân mua ngoài tiệm, có cái hình trái tim, có cái hình tròn nên rất khó xếp cho đẹp, cô đành xếp bừa rồi mang ra.
Diệp Thiếu Ninh uống trà, còn đánh vài ván cờ với Đồng Đại Binh, cuối cùng ngủ trưa một lát trên chiếc giường chật hẹp của cô, ăn tối rồi mới ra về.
Đồng Đại Binh và Tiền Yến tiễn họ ra tận chỗ đỗ xe, nhiều lần nhắc nhở Diệp Thiếu Ninh có rảnh thì tới ăn bữa cơm.
Nhìn khóe mắt cong lên vì vui sướng của bố, Đồng Duyệt biết ông đã hoàn toàn không còn giận mình nữa.
Bên nhà Diệp gia không có động tĩnh gì, chẳng biết có phải nhờ công lao của vợ chồng Tô Hiểu Sầm không.
Nhưng Diệp Thiếu Ninh không đưa cô về Diệp gia một lần nào nữa.
Một mình anh về nhà, tận mười một tối mới quay lại, chẳng hề nhắc tới bất cứ chuyện gì.
Đồng Duyệt không biết rằng đây là lần đầu tiên La Giai Anh không nể mặt Tô Hiểu Sầm.
"Thím không nằm trong chăn nên không biết chăn có rận.
Nếu Tiểu Phong Diệp nhà thím lấy một anh tài xế lái taxi hay nhân viên giao đồ ăn nhanh ở Bắc Kinh thì liệu thím có đồng ý không? Bây giờ chắc chắn thím sẽ nói có vì đó là chuyện không thể xảy ra, Tiểu Phong Diệp đã có chồng là biên tập viên thời sự, trên truyền hình, tôi thấy thím cười tươi như hoa khi được cậu ấy phỏng vấn.
Nếu Thiếu Ninh đưa một cô biên tập viên tin tức về, tôi cũng có thể tỏ ra thân thiện, hiền lành.
Nhưng nó lại tìm một đứa con gái 28 tuổi quá lứa lỡ thì, đã thế mẹ con nhỏ đó còn chạy theo người đàn ông khác, thím bảo tôi sao có thể nuốt được cơn tức này?" La Giai Anh đấm ngực, mồm năm miệng mười nói chuyện với Tô Hiểu Sầm.
Quan to cũng khó dẹp yên việc nhà.
Bí thư Thành ủy Thanh Đài cũng hết cách với người không nghe khuyên nhủ như La Giai Anh.
"Mẹ làm vậy là đang bắt con trở thành người bất hiếu đấy.
Một người đàn ông 31 tuổi mà đến việc thích mẫu người thế nào cũng không được tự quyết định, như thế còn là đàn ông không? Con lớn ngần này chẳng mấy khi không nghe lời mẹ, thực ra không phải con không có cách mà chỉ muốn mẹ vui thôi.
Lúc trước con muốn học Y, mẹ lại bảo học kiến trúc dễ tìm việc, con nghe lời mẹ.
Con tốt nghiệp, mẹ liền đến chỗ thím, muốn xin cho con vào làm việc ở Thái Hoa còn con thì lại muốn đi cùng bạn tới Bắc Kinh, mẹ muốn con ở lại Thanh Đài, cuối cùng con cũng nghe theo mẹ.
Mẹ đã bao giờ nghĩ vì lý do gì mà con với Đồng Duyệt phải tiền trảm hậu tấu chưa? Mẹ đừng để chuyện của tiểu Đào lặp lại lần nữa."
La Giai Anh nhìn Diệp Thiếu Ninh bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
"Rõ ràng mẹ biết con thích Tiểu Đào nhưng mẹ lại chê Tiểu Đào đã có một đời chồng, không xứng với con.
Bây giờ mẹ thấy chưa, người đàn ông của tiểu Đào bây giờ hơn con không biết bao nhiêu lần, bây giờ cô ấy sống rất hạnh phúc.
Mẹ đã bao giờ thấy hối hận chưa? Mẹ Đồng Duyệt làm sao thì liên quan gì đến cô ấy? Con cái được lựa chọn cha mẹ sao? Đồng Duyệt giữ mình