Thời gian trôi đi thật chậm như ngắm hoa nở hoa tàn.
Mãi đến khi tiếng ván trượt đi xa, Diệp Thiếu Ninh mới thu lại tầm mắt, nhếch môi vẻ tự giễu, "Không ngờ vừa nãy tôi lại bị ảo giác…"
"Chẳng giống gì cả." Hoa Diệp lạnh lùng cắt ngang anh, "Tiểu Đào lớn rồi, đã làm mẹ rồi, trên mặt cô ấy luôn là vẻ dịu dàng và điềm tĩnh, nụ cười tươi như có được cả thế giới.
Kể cả vài năm trước đây, lúc vừa mới đi làm, cô ấy cũng không như vậy, Tiểu Đào rất đáng yêu nhưng hay xấu hổ lắm.
Cô gái kia thì thẳng thắn hơn, cởi mở như người sống ở nước ngoài ấy."
Tay Hoa Diệp nắm lại thật chặt, anh ngừng thở, nhất thời như chìm trong dòng sông ký ức.
Trái tim Diệp Thiếu Ninh đau nhói.
"Anh nhớ rõ quá."
"Dĩ nhiên rồi." Vì Tiểu Đào là độc nhất vô nhị với anh.
"Bây giờ Tiểu Đào rất hạnh phúc, luật sư Hoa, có phải anh cũng nên… cũng nên có cuộc sống mới không?" Câu nói này được thốt ra từ Diệp Thiếu Ninh mang một hàm ý khó hiểu.
Thực ra đây cũng là điều anh thường tự nhắc nhở bản thân, conngười không thể sống mãi trong quá khứ được.
"Tôi chẳng thấy cuộc sống bây giờ có gì không tốt cả?" Hoa Diệp nhìn anh với vẻ nghiêm túc, "Ngày nào với tôi cũng rất vui vẻ, lại có Tư Đào bên cạnh, nó cũng làm tôi rất hạnh phúc."
Tư Đào là con của Hoa Diệp, cũng chính là nguyên nhân khiến anh và Đào Đào tan vỡ.
Mẹ của cậu bé… Diệp Thiếu Ninh thầm hít một hơi, thực sự không phải một hai câu là nói rõ được.
Nhưng ngay lần đầu tiên anh nghe thấy tên của cậu bé, trái tim đã đau đến nhức nhối.
Ly hôn không có nghĩa là không yêu, có khi là bị bắt ép, rơi vào tình trạng bất đắc dĩ mà thôi.
"Lúc nào về Thanh Đài nhớ gọi cho tôi nhé." Anh không nói gì nữa.
Hoa Diệp là người đàn ông thông minh, sẽ không cần người khác dạy bảo mình phải sống như thế nào.
Hoa Diệp gật đầu.
Hai người chào tạm biệt nhau.
Đúng là mấy vị giám đốc kia đang vui đến quên trời đất, chơi đến tận ba bốn giờ sáng mới chịu về phòng nghỉ.
Diệp Thiếu Ninh là chủ nhà, phải đi theo là lẽ đương nhiên.
Kế hoạch rất thoải mái, mọi người ngủ qua giờ ăn sáng đến tận chín, mười giờ mới dậy liền đi ăn trưa rồi đi thăm quan một vòng, nghe quản lý tòa nhà giới thiệu.
Chủ nhật tiếp tục đi thăm quan một vài tòa nhà theo kiểu tổng hợp khác, Diệp Thiếu Ninh còn nhờ một giáo sư về mảng kiến trúc ở trường Đại học Phục Đán dạy cho mọi người một tiết học, họ thu hoạch được kha khá, trên máy bay trở về ai nấy sôi nổi thảo luận.
Về tới sân bay Thanh Đài là năm giờ chiều, Diệp Thiếu Ninh không muốn Đồng Duyệt phải vất vả nên không báo chuyến bay cho cô, chỉ nói tối nay về tới Thanh Đài.
Lần này anh không tới các trung tâm thương mại, thầm nghĩ đây là chuyến đi công tác đầu tiên sau khi kết hôn, hình như đó giờ vẫn chưa tặng gì cho Đồng Duyệt ngoài mảnh ngọc tiễn đó.
Lúc xuống máy bay, anh nhìn thấy một cửa hàng nhỏ bán đồ handmade, trong đó có một cái chặn giấy trong như quả cầu thủy tinh rất đẹp.
Anh mua một chiếc rồi bảo nhân viên gói lại cho đẹp, nói tôi muốn tặng cho bà xã.
Bán hàng là một người phụ nữ đứng tuổi, trả lời anh bằng giọng ngưỡng mộ: Cậu lãng mạn thật đó!
Lãng mạn? Anh lắc đầu, thực ra anh không hiểu nhiều về tâm tư của người khác, cũng không biết cách dỗ dành phụ nữ.
Đồng Duyệt bây giờ là vợ anh, tuy nền móng tình cảm của hai người không vững chắc nhưng chỉ cần thật lòng đối đáp thì thế nào cũng sẽ tới bến bờ hạnh phúc.
Tả Tu Nhiên từng là một chàng công tử phong lưu, từng nếm trải mọi cảnh đẹp nhân gian nhưng vừa gặp Đào Đào thì trong lòng đã chỉ còn tình cảm với một mình cô.
Anh từng hỏi Tả Tu Nhiên làm thế nào mà dám khẳng định Đào Đào là người phụ nữ anh ấy yêu nhất trong đời?
Tả Tu Nhiên có phần hư hỏng khiến người ta có cảm giác anh chàng không mấy nghiêm túc nhưng hôm đó anh ấy đã nói với Diệp Thiếu Ninh bằng thái độ vô cùng chân thành: "Nếu em thấy đau khi nhìn thấy một người phụ nữ rơi lệ, còn tức giận hơn chính người đó khi người ta bị bắt nạt, đêm đêm nằm trên giường thường nhớ tới cô ấy một cách khó kiểm soát, nếu có những biểu hiện trên thì đừng băn khoăn không biết đây có phải là yêu hay không mà hãy giữ lấy cô ấy thật chặt, nếu không đời này em sẽ hối hận đến bầm ruột tím gan."
Anh tin đây là bài học thấm thía của Tả Tu Nhiên sau nhiều năm tung hoành trên chiến trường tình yêu.
Vì vậy lúc ở nhà trọ của Đồng Duyệt, thấy bàn ăn do cô dày công nấu nướng, thấy nụ cười như có như không trên khóe môi cô và cả sự dịu dàng khi vừa cúi xuống, anh bỗng thấy hoang mang trong lòng, nếu anh không lấy cô về, sau này lỡ như cô cưới người đàn ông khác, sẽ nấu cơm cho gã ta như bây giờ, cũng sẽ mỉm cười dịu dàng với gã, được gã đó dịu dàng ôm hôn, trái tim anh như siết lại.
Không! Không có người đàn ông nào khác! Cô là của anh!
Đồng Duyệt không có nhà Diệp Thiếu Ninh tự nhiên sẽ cảm thấy căn nhà mình vốn đã sống quen bỗng chốc lạnh lẽo như phủ trong băng giá.
Anh gọi điện cho cô, điện thoại truyền ra tiếng ồn ào náo động, hình như đang ở một nơi đông đúc.
"Đồng Duyệt, em đang đi mua sắm à?" Anh hỏi.
Lát sau mới nghe thấy tiếng trả lời của cô, "Vâng.
Bây giờ anh đang ở đâu?"
"Có đi cùng ai không?" Anh không trả lời cô mà muốn đích thân tới đó tạo cho cô bất ngờ.
"…Có, em đang đi cùng Tang Bối.
Anh về nhà đã ăn tối chưa?"
"Anh ăn ở ngoài rồi.
Vậy em cứ thong thả mà đi, mua nhiều nhiều vào."
Cô cười nhẹ, "Vâng."
Vừa treo điện thoại anh liền đi rửa mặt, lúc đi xuống mới phát hiện chiếc Mercedes đang ở bên dưới, nhìn bầu trời tối dần.
Tang Bối là bà chủ của Bóng đêm hớp hồn, chắc cũng sắp đến lúc phải về trông quán rồi, anh tới đó chờ Đồng Duyệt vậy.
Lúc này vẫn chưa phải giờ cao điểm của Bóng đêm hớp hồn, đưa mắt nhìn quanh thấy chẳng có mấy khách.
Nhân viên trông cửa nhận ra anh, thấy anh tới một mình thì hơi bất ngờ.
Cậu nhóc nhiệt tình mở cửa cho anh, anh vừa quay đầu đã thấy Tang Bối đứng ở quầy bar, đang nói chuyện với Bartender.
Anh mừng rỡ vội đi tới.
"Bà chủ Tang."
Tang Bối chớp mắt lia lịa, thấy đằng sau anh không còn ai liền nói đùa: "Hừ, Diệp tổng, hôm nay là ngày nghỉ anh lại dám vứt tiểu Duyệt của tôi ở nhà để ra ngoài tìm vui thế này, không hay lắm thì phải?"
Anh sửng sốt, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
"Khà khà, sợ rồi hả? Anh gọi điện thoại cho Đồng Duyệt đi, bảo nó qua đây luôn." Cô quay sang, đôi lông mi giả chớp như hai cánh bướm, "Đã mấy ngày tôi không gặp nó, nhớ chết đi được.
Hay anh có hẹn với ai?"
Anh mở to mắt nhìn cô bằng cái nhìn lạ lùng, đúng lúc điện thoại đổ chuông.
Số điện thoại lạ.
"Đoán thử xem tôi là ai nào?" Tiếng cười khanh khách như chuông gió quen quen.
"Tôi hơi đãng trí." Trong các buổi tiệc tùng xã giao cũng nói chuyện với đủ các kiểu phụ nữ, anh lúc nào cũng chỉ đứng nhìn từ xa, ngữ khí không lạnh lùng cũng chẳng vồ vập.
"Thiếu Ninh, anh làm người ta đau lòng quá đấy.
Sau này chúng ta còn là người một nhà, sao anh vừa đi đã quên rồi?" Vừa than thở vừa trách móc, lại có chút nũng nịu rõ ràng.
"À, cô giáo Kiều." Anh vỗ đầu.
Hóa ra là Kiều Khả Hân - bạn gái của Ngạn Kiệt.
"Gọi tôi là Khả Hân được rồi, anh bảo có rảnh thì hẹn nhau tụ tập, tôi chờ mấy ngày mà vẫn không thấy anh gọi điện, muốn hỏi bây giờ anh có rảnh không?"
Anh ngồi xuống ghế, thoáng trầm ngâm,