Tô Mạch từ tốn ngắt điện thoại, gật đầu: "Chào Diệp tổng, trùng hợp thế!"
Lượng rượu kha khá khiến mồm miệng Diệp Thiếu Ninh hơi khô, anh lấy lại bình tĩnh, cười đáp: "Cục trưởng Tô tới ăn cơm à?"
"Phải.
Tiểu Duyệt có ở đây không?"
Một chút cảm giác kỳ quặc khó tả thể hiện qua giọng nói thân thiết ấy, Diệp Thiếu Ninh chau mày: "Nghe Đồng Duyệt nói cục trưởng Tô rất quan tâm đến cô ấy.
Tôi xin chân thành cảm ơn!"
"Tiểu Duyệt là em gái của Ngạn Kiệt, quan tâm Tiểu Duyệt là việc tôi nên làm."
Thực ra Tô Mạch không muốn nói như vậy nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã hoàn toàn thay đổi.
Mặc dù anh ta cảm thấy thực sự không nỡ nhưng Đồng Duyệt đã liều lĩnh dấn thân vào con đường này, nếu bây giờ nói ra mấy câu ám muội sẽ càng khiến cô rơi vào tình cảnh khó khăn hơn mà thôi.
Thế nhưng cảm giác đau xót vẫn trào dâng từng đợt trong lòng Diệp Thiếu Ninh.
"Được cục trưởng Tô che chở là vinh hạnh lớn của Đồng Duyệt nhưng như thế khó tránh khỏi bịcác đồng nghiệp khác ghen ghét mà nghi ngờ năng lực của cô ấy, thỉnh thoảng cô ấy cũng buồn phiền vì điều này.
Cục trưởng Tô thấy cô ấy có trẻ con không?"
Tô Mạch nhếch môi đầy tao nhã, "Diệp tổng, người khác không tin tưởng tiểu Duyệt, chẳng lẽ anh cũng vậy ư?"
Mặt mũi Diệp Thiếu Ninh nguội lạnh.
"Xin lỗi, tôi phải vào trong rồi." Tô Mạch quay đi.
Vừa về phòng liền bị mấy ông sếp chụp mũ nói anh kiếm cớ trốn rượu, đòi phạt ba ly.
Anh sảng khoái uống liền mấy ly.
Lúc đi ra chân nam đá chân chiêu, nhìn gì cũng thấy hoa lên, may mà thần trí vẫn còn rõ ràng.
Trợ lý La đã khéo léo bỏ mấy túi quà vào xe các vị sếp, đám người vui vẻ chào tạm biệt.
Diệp Thiếu Ninh bảo trợ lý La đưa Xa Hoan Hoan về trước.
Xa Hoan Hoan cười anh: "Tửu lượng anh như thế mà còn đỡ rượu cho em, haiz, thực ra em uống rượu chỉ đỏ mặt thôi, chứ không nhiều đàn ông có thể uống lại em đâu."
Anh quay lại nhìn cô, tim đập vội vã.
Trước đây Đào Đào đã có lần nói với anh một câu tương tự.
Tửu lượng của Đào Đào cũng khiến đàn ông phải xấu hổ, cứ như cô ấy không phải uống rượu mà uống nước lọc vậy.
"Sao lại nhìn em như vậy?" Xa Hoan Hoan dẩu môi, mắt chớp lia lịa, "Chưa thấy gái xinh bao giờ à!"
Anh thu lại tầm mắt một cách khó nhọc.
Trợ lý La đưa anh về nhà, giọng nữ cất lên từ sau cánh cửa nghe thật dịu dàng, hình như đang bị ngạc nhiên lắm.
Nghe thấy câu trả lời của anh, cánh cửa mới được mở, anh ta lấy làm kinh ngạc, Diệp phu nhân thanh tú thoát tục, có thể sánh ngang với các nữ minh tinh.
"Cảm ơn anh đã đưa Thiếu Ninh về, vào nhà uống tách trà nhé!" Đồng Duyệt nói.
"Không cần đâu ạ.
Chào chị Diệp."
Đồng Duyệt chưa thấy Diệp Thiếu Ninh trong bộ dạng thế này bao giờ, người sực mùi rượu, môi nhếch cao, trợn mắt trừng trừng với cô.
"Thiếu Ninh, anh uống nước không?"
Anh không đáp.
"Anh buồn nôn à?" Thấy cổ họng anh chuyển động, Đồng Duyệt vội đỡ anh đi vào toilet.
Anh lắc đầu rồi bất ngờ ôm chầm lấy cô, hôn cô thật mạnh, mạnh như muốn thi đấu với ai đó.
Đồng Duyệt thấy đau nhưng lại không đẩy được anh ra.
"Thiếu Ninh, Thiếu Ninh, lên giường đã." Cô dịu dàng dỗ anh đi về phòng ngủ.
"Rốt cuộc em là ai? Đồng Duyệt? Tiểu Duyệt? Duyệt Duyệt?" Diệp Thiếu Ninh bật cười.
"Thiếu Ninh, anh say rồi."
"Anh không say, anh tỉnh lắm!" Anh nâng cằm cô lên, "Về sau không cần biết là Đồng Duyệt, Tiểu Duyệt hay Duyệt Duyệt, tất cả đều là của anh, đôi mắt này, chiếc mũi này, cơ thể này… Và cả chỗ này nữa…" Anh khẽ đặt tay lên ngực cô, "Là của anh hết, những kẻ khác tránh xa ra…"
Ọe một tiếng, anh nôn hết vào người cô.
Mùi hôi hám hòa cũng vị rượu lập tức lan tràn khắp phòng.
Tỉnh lại sau cơn say, đầu nhức inh ỏi như máy chạy, tiếng uỳnh uỳnh vang lên không ngừng nghỉ, cơ thể vừa bải hoải vừa nặng nề.
Giờ đây đồng hồ sinh học của anh cũng điều chỉnh giống như của Đồng Duyệt, tự động thức giấc đúng 5h30.
Rèm kéo kín, cửa phòng ngủ đóng chặt, cảm giác như đang là nửa đêm.
Chăn bên cạnh đã hơi lạnh, chắc Đồng Duyệt đã dậy được một lúc rồi.
Mở cửa phòng ngủ, gió lạnh bên ngoài liền ập tới làm anh rùng mình.
Phòng tối om như mực, cửa chính mở, Đồng Duyệt đứng ngoài lom khom làm gì đó trước bảng điện.
"Mất điện à?" Cô gái xinh đẹp như biến thành công nhân điện lực, trái tim anh se sắt.
"Nước sôi tràn ra lúc đun nước làm đứt cầu dao." Cô tìm được công tắc điện một cách thành thạo, kéo một cái làm căn nhà lại sáng bừng như cũ.
"Sao không gọi anh dậy?"
Cô ngoái lại mỉm cười, "Em chuyên Lý, mấy việc này tự xử được.
Anh vào ngủ thêm một lúc đi, em hâm nóng cháo cho anh, hôm nay không cần đưa em đi, em tự lái xe tới trường được."
Anh mua cho cô một chiếc Buick màu đỏ, đã làm xong giấy tờ từ mấy hôm trước.
Cô không chịu lái, nói là quá khoa trương.
Anh thở dài: "Đây chỉ là dòng xe bình thường, khoa trương gì chứ?"
"Nhiều giáo viên trong trường không có ô tô mà."
Anh nói một câu đầy kiêu hãnh, "Chồng họ không tên là Diệp Thiếu Ninh."
"Lái xe chậm thôi nhé." Anh biết kỹ năng lái xe của cô không tồi nhưng vẫn dặn dò.
"Vâng." Cô tự múc một bát cháo cho mình, vừa quay lại đã thấy anh cũng ngồi vào bàn, "Anh không ngủ tiếp à?"
"Muốn ở với em một lúc.
Tối qua về muộn quá không nói chuyện gì được, hôm nay em trực, về tới nhà cũng 11h, lại mười mấy tiếng không được gặp nhau rồi."
Cô mỉm cười, má đỏ hây hây, "Có phải cảm giác như không gặp một ngày mà tưởng ba thu không?"
"Không đến mức đó.
Nhưng lúc rảnh thì nhớ lắm.
Cháo ngon không?"
Cô nấu cháo Bát Bảo, sáng mùa đông lạnh lẽo, khí nóng bốc lên ngùn ngụt, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi, anh bất giác nuốt nước bọt.
Cô múc một thìa cháo đưa tới, "Anh nếm thử đi." Tối qua anh nôn nhiều thế nên sáng nay cô đã đặc biệt nấu cháo này cho anh bồi bổ dạ dày, dễ tiêu hóa lại ấm người.
"Ngon quá! Thêm thìa nữa đi!" Anh gật gù.
Cô cười, đưa thìa tiếp theo tới.
Anh rời khỏi vị trí tới ngồi bên cạnh cô, như vậy cô không cần mỏi tay đưa tay ra xa nữa.
Không có bánh mì, không có dưa góp, hai người chia nhau mỗi người một thìa, chẳng