Lúc từ bệnh viện đi ra, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, đây là trận tuyết rơi đầu mùa năm nay ở Thanh Đài.
Bông tuyết nhỏ xíu, không được gió nâng bước, tốc độ rơi của tuyết rất chậm, vẽ nên vô số quỹ đạo trước mắt Đồng Duyệt.
Cô giơ tay hứng một bông tuyết, nhưng chỉ trong thời gian đủ để duỗi một cánh tay, tuyết đã tan thành nước.
Yếu ớt và mong manh đến thế.
Chiếc Lexus của Ngạn Kiệt lẳng lặng đến gần cô trong bóng đêm.
Thảo nào trông anh lại phờ phạc như vậy, đi từ Thượng Hải tới Thanh Đài cũng ngót nghét sáu tiếng lái xe.
Tiền Yến hỏi anh sao phải vội vàng như vậy?
Anh trả lời một câu bằng thái độ thản nhiên: "Con nhớ nhà mà!"
Lần trước về Thanh Đài về chuyện vay tiền mua nhà đã từ hai tháng trước, có lẽ mỗi lần đều có lý do, mà cũng có thể là vì Kiều Khả Hân.
Anh nói việc kinh doanh có thể tiến hành từ xa, anh có thể ở lại tới qua tết mới về Thượng Hải.
Đồng Đại Binh là người mừng nhất, vậy con để ý chuyện hôn lễ của Tiểu Duyệt nhé, bây giờ bố không tiện đi lại.
Vâng! Ngạn Kiệt gật đầu.
Đồng Đại Binh nằm viện hai ngày rồi về nhà tĩnh dưỡng.
Tiền Yến làm việc ở bệnh viện nên bà có thể chạy đi chạy lại được, đỡ bao nhiêu việc.
Chín giờ Đồng Đại Binh liền giục Đồng Duyệt về nhà.
Đồng Duyệt đi từ nhà trọ tới, xe và áo khoác cô để cả ở trường nên cô phải về trường Thực Nghiệm trước, đúng là kết thúc buổi tự học tối.
Ngạn Kiệt rướn người mở cửa xe cho cô.
Mới đứng ngoài có mười phút mà cơ thể đã lạnh cóng đến tê tái.
Vậy mà Ngạn Kiệt không sợ lạnh chỉ mặc độc một chiếc áo da màu đen, phong độ ngời ngời.
Dưới ánh đèn pha, hoa tuyết như những sợi bông, trơn mượt, dịu dàng rơi xuống.
"Bọn mình đi ăn một chút gì đi." Tối chỉ ăn cơm hộp ở nhà ăn của bệnh viện vừa nguội vừa khô khốc, hai người chỉ ăn được một chút.
Ngạn Kiệt quay sang nhìn cô lúc đợi đèn đỏ.
Cô xoa hai tay vào nhau, ngón tay lạnh buốt đến tê dại, "Em không đói."
"Lạnh quá đi mất, ăn gì ấm ấm một chút, à, có quán lẩu ngay kia kìa." Ngạn Kiệt mỉm cười, gương mặt cong cong, "Trước đây em thích nhất ăn mấy món ở đó."
Cửa hàng nhỏ đó bán đồ ăn theo mùa, xuân thu bán phở bán mì, mùa hè bán đồ uống lạnh, mùa đông bán lẩu.
Mùa hè Tiền Yến than thở dùng điều hòa tốn điện nên phải buổi tối tới khi đi ngủ bà mới cho bật điều hòa.
Mùa hè Thanh Đài không khác gì cái lò thiêu, ngồi trong phòng chẳng mấy chốc là ướt hết quần áo, hít thở cũng thấy nóng hầm hập.
Điều hòa ở sảnh chính Kiến Hành lúc nào cũng bật ở mức độ vừa phải, lại có ghế sofa rộng thênh thang.
Cô mang sách vở tới, ở lỳ đó suốt nửa ngày.
Giờ cơm Ngạn Kiệt đạp xe tới đưa cô về.
Thỉnh thoảng anh lại mua cho cô ly nước ô mai ở cửa hàng bên cạnh.
Cô ngồi sau xe đạp, uống vài ngụm rồi chìa ra đằng trước để anh cúi xuống hút một hơi, gương mặt điển trai nhăn nhó chê nước ô mai này là thứ đồ uống kinh dị nhất trên đời.
Cô mỉm cười như nụ hoa nở rộ giữa mùa xuân.
"Thôi anh ạ.
Anh cũng mệt rồi, về nghỉ sớm đi." Chậm rãi kiềm chế nỗi buồn đang trào dâng trong lòng.
Anh nghĩ cô sợ phiền phức nên thoáng trầm ngâm rồi dừng xe bên lề đường: "Vậy em ngồi chờ trên xe nhé, anh xuống mua cho em cái gì nóng nóng."
Cô bất ngờ nghiêng người sang, lườm anh đầy hung hãn: "Vi Ngạn Kiệt, đủ rồi! Đừng đối xử tốt với em nữa, nếu không em sẽ hận anh, hận anh tới thấu xương!"
Sau khi Giang Băng Khiết ra đi, cô từ một bông hoa trong nhà kính trở thành một cây cỏ dại không nơi nương tựa.
Sự thờ ơ của Đồng Đại Binh, thái độ lãnh đạm của Tiền Yến, trong năm mười bốn tuổi, suy nghĩ của cô dần trở nên chín chắn hơn, ngày tháng cứ trôi đi trong cơn ảm đạm, không một nguồn ánh sáng, và rồi Ngạn Kiệt đã trở thành ánh đèn le lói duy nhất trong cuộc đời cô.
Dưới ánh đèn le lói đó, cô không phải Iron Man, không phải chị Lưu Hồ Lan (một anh hùng dân tộc của TQ) mà chỉ là một con chuột nhắt, dễ dàng giơ tay xin hàng.
Vậy mà khi cô còn đang ở trong giai đoạn lột xác để biến thành một con bướm đêm, quên mình lao về phía ánh sáng thì đèn lại tắt.
Cuộc sống dò dẫm trong bóng tối chẳng mấy tốt đẹp.
Nhưng có không tốt đẹp đến mấy cũng chỉ đành nghiến răng chịu đựng mà thôi.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, trở lại tới mùa hè Ngạn Kiệt vừa xuất hiện, cô sẽ không lấy nước cho anh, sẽ không gọi anh là "anh", không chia sẻ với anh từng ngụm nước.
Chưa bao giờ có được thì sẽ mãi mãi không mất đi.
Không khí trong xe tĩnh lặng như một tảng băng lạnh.
Hồi lâu sau Ngạn Kiệt mới hít một hơi thật nhẹ, khởi động xe, không ai nói năng gì nữa.
Ngoài cổng trường Thực Nghiệm, đám trẻ chờ xe xếp thành một hàng dài khiến chiếc Lexus di chuyển một cách khó khăn, cô liền xuống xe ở bên kia đường.
"Em chào anh!" Cô lại trở thành Tiểu Duyệt dịu dàng của anh, cứ như con người vừa gằn giọng lừ mắt kia hoàn toàn không phải cô vậy.
Ngạn Kiệt lẳng lặng nhìn cô đi xa, tay móc một điếu thuốc trong túi ra, châm lửa rồi phả ra từng làn khói.
Chẳng biết tuyết đã ngừng rơi từ khi nào.
Vào lớp đi một vòng, dọn dẹp sách vở xong xuôi Đồng Duyệt mới lái xe về nhà, mắt giật giật, chắc vì thiếu ngủ.
Lúc xuống xe, cô ngước lên nhìn nhà mình theo bản năng, Diệp Thiếu Ninh đã về, ánh sáng màu cam dịu dàng hắt ra qua cửa sổ.
Cô vừa ra khỏi thang máy cửa nhà đã mở, Diệp Thiếu Ninh mặc một bộ đồ thoải mái ở nhà, tóc vẫn còn ẩm được chải gọn về phía sau, rõ ràng đã tắm rửa sạch sẽ.
Trong nhà có bật điều hòa, hơi thở ấm áp thấm ướt trái tim Đồng Duyệt.
"Tối anh ăn cơm ở đâu?" Vừa cởi áo khoác cô vừa hỏi.
"Ở công trường."
"Vậy em làm thêm cho anh bát mì." Cô xắn tay áo đi vào bếp.
"Thôi, em tới đây đi, bọn mình nói chuyện một lát." Anh kéo tay cô ra sofa.
Tivi bật kênh Discovery, không biết đang nói tới hòn đảo nào trên bờ Thái Bình Dương, vừa bí hiểm vừa lạ lùng.
"Hôm nay hiệu trưởng Trịnh