Tia nắng sớm chiếu qua cửa sổ kính, qua bức rèm tím nhạt khiến chiếc giường đôi rộng rãi được nhuộm trong một khoảng màu tím mờ ảo.
Diệp Thiếu Ninh mở mắt giữa khoảng màu tím đó, Đồng Duyệt cuộn người trong vòng tay anh, tay vắt ngang trên ngực anh.
Anh nghiêng đầu để tầm mắt dừng trên gương mặt thanh tú của cô.
Da thịt trắng như tuyết qua một đêm ngủ say càng có vẻ bóng mượt, mịn màng trong ánh nắng màu tím lãng mạn.
Trái tim thoáng rung động, không sao kiềm lòng mà trao cô một nụ hôn.
Hàng lông mi Đồng Duyệt khẽ rung lên, đôi mắt ngái ngủ cũng từ từ mở ra.
Chỉ cần một ánh nhìn là đủ.
Cô hào hứng đáp lại những động tác đụng chạm của anh, tay chân quấn lấy anh rất tự nhiên.
Trong một buổi sáng với ánh nắng dịu dàng, cuộc hoan ái gần như trở thành hoàn mỹ.
"Thiếu Ninh, ngày nào mình cũng ở với nhau thế này, anh bảo liệu có ngày nào sẽ thấy chán không?" Cô đếm những sợi lông mi dài của anh.
Anh nằm thẳng đơ, "Em hay anh?"
"Trường học làm sao so được với công ty.
Công việc giảng dạy vừa nhiều áp lực, giáo viên lại toàn người nghèo khó đến trong sạch, làm gì có cơ hội nghĩ này nghĩ nọ.
Em nói anh đó, công ty toàn gái xinh, đi tiếp khách lại gặp bạch cốt tinh.
Anh có hồng nhan tri kỷ gì không?"
"Nếu có cảm giác với ai đó, anh sẽ thử xem sao!"
Cô véo mạnh lưng anh, "Khai thật đi, trước đây anh có ai không?"
"Thú thật trước đây chưa có ai."
"Bây giờ thì sao? Sau này thế nào? Có đối tượng dự bị nào không?"
Anh trợn mắt, "Anh có mấy lá gan chứ?"
"Hả?"
"Em ghê gớm thế này, nguy hiểm chết người!" Anh véo mũi cô, "Cô giáo Đồng lúc ghen quyến rũ thật đó.
Làm sao bây giờ, anh lại…"
Anh nghiêng người, để cô nằm dưới mình.
"Thiếu Ninh, tối qua con về lúc nào thế?" Cửa phòng ngủ bị người bên ngoài kéo ra đánh cạch một tiếng.
La Giai Anh mặc áo khoác trợn mắt nhìn hai người đang đè lên nhau trên giường.
"Mẹ…" Diệp Thiếu Ninh nhắm chặt mắt, tức muốn hộc máu.
"Mẹ… Mẹ… Ra ngoài đây." La Giai Anh bối rối đỏ bừng mặt.
Đồng Duyệt mỉm cười thè lưỡi, "Lần sau mình nên khóa cửa không anh?" Cô nhớ cho dù ở nhà một mình, Diệp Thiếu Ninh tắm xong cũng vẫn mặc áo ngủ quần ngủ đầy đủ, thì ra là tại La Giai Anh "biết cách dạy con".
"Em hư thật đó, dậy thôi!" Diệp Thiếu Ninh cười gượng, lưu luyến ôm cô thêm một lát mới buông ra.
Đồng Duyệt xuống nhà rót cho anh cốc trà mật ong để làm ấm dạ dày.
Thím Lý đã đến.
Đứng ở cửa nhà bếp, cô nghe La Giai Anh than thở với thím Lý: "Không hiểu sao mà ham hố thế? Thiếu Ninh đi làm vất vả đã mệt lắm rồi, sáng sớm nó còn quấn lấy thằng bé, đúng là đồ mặt dày!"
"Vợ chồng mới cưới, bây giờ không ham thì để bao giờ hả chị?"
"Thế cũng phải biết kiềm chế.
Thảo nào mẹ nó bỏ chồng theo người đàn ông khác, chắc chắn chỉ vì mặt đó không thấy đủ."
Đồng Duyệt không vào bếp nữa, dù sao thì mới sáng sớm cũng không thể để mùi thuốc súng ngập tràn khắp nơi được!
Ấy thế mà La Giai Anh lại nấu cho Diệp Thiếu Ninh món canh bầu dục(1) để anh tẩm bổ.
Diệp Thiếu Ninh gượng cười đẩy ra, "Con ăn chút cháo được rồi."
(1) Món canh được nấu từ bầu dục (cật) của heo, bò, dê… có công hiệu bổ thận, ích tinh, tráng dương (theo quan điểm Đông Y).
"Không được, trông cằm con nhọn hoắt kìa.
Người ta không thương đã có mẹ thương con." La Giai Anh liếc xéo Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt chỉ cắm mặt vào bát cháo, chẳng nói chẳng rằng.
Cuối cùng Diệp Thiếu Ninh không ăn bát canh đó.
Ăn sáng xong Đồng Duyệt phụ thím Lý dọn bàn.
Còn anh thì mời bà La Giai Anh vào phòng sách, nói giọng nài nỉ: "Mẹ, Đồng Duyệt là vợ con, không phải người dưng nước lã.
Mẹ chưa thể thích cô ấy ngay nhưng có thể nể mặt con mà tôn trọng cô ấy một chút được không?"
"Nó lại tơn hớt gì với con?" Giọng La Giai Anh cao vút.
"Cô ấy không phải người đâm bị thóc chọc bị gạo.
Mẹ này, nếu con gái mẹ đi lấy chồng, gặp phải bà mẹ chồng xa lánh mình như vậy, mẹ thấy sao? Đồng Duyệt không còn mẹ từ năm mười hai tuổi, đã tội nghiệp lắm rồi."
"May mà mẹ có phúc, không sinh ra một đứa con gái như vậy." Nhìn con trai, bà La Giai Anh chép miệng vẻ khinh bỉ.
"Nếu mẹ thật sự không hài lòng với cô ấy, từ giờ bọn con sẽ ở riêng để mẹ đỡ phải ngứa mắt." Diệp Thiếu Ninh lạnh lùng nói.
Bà La Giai Anh không thể hiểu nổi cậu con trai mình, "Con bị gì vậy.
Mẹ đâu có đánh mắng gì nó, sao lại la lối thế."
Diệp Thiếu Ninh lên gác thay đồ thì thấy Đồng Duyệt đang dọn phòng.
"Diệp phu nhân, anh nhớ món cháo gạo đỏ của em quá, cả món salad nữa.
Hình như lâu lắm không được ăn." Diệp Thiếu Ninh ôm cô từ phía sau.
"Khi nào về nhà mình em sẽ nấu cho anh.
Hôm nay bọn mình làm gì vậy anh?"
Diệp Thiếu Ninh không đáp.
Cô ngoảnh lại thì thấy gương mặt áy náy của anh, "Hôm nay phải làm thêm giờ à?"
"Ừ, trợ lý La đến đón anh bây giờ.
Em đi mua đồ đi, tối nay mình về Thư Hương Hoa Viên, anh đã nói với mẹ rồi."
Cảm giác thất vọng là không tránh khỏi nhưng Đồng Duyệt không thể hiện ra mặt, vẫn ân cần lấy áo khoác cho chồng.
Xa Hoan Hoan rất biết điều, mới sáng sớm đã tới Thái Hoa.
Nhạc Tĩnh Phân không chỉ một lần khen con gái trước mặt Xa Thành: "Hoan Hoan càng lớn càng hiểu chuyện.
Tôi nghĩ không bao lâu nữa có thể giao cho nó một phần công việc rồi."
Xa Thành không đáp, ông hiểu ý định của bà muốn để Xa Hoan Hoan tiếp quản vị trí của Diệp Thiếu Ninh.
Nhiệm kỳ của tổng giám đốc kéo dài bốn năm một, nhiệm kỳ của Diệp Thiếu Ninh vừa hay chấm dứt vào cuối năm sau.
Một năm là đủ để Xa Hoan Hoan làm quen công việc.
Đây chính là Nhạc Tĩnh Phân, bà là người không thể chấp nhận bất cứ sự phản bội nào của người khác.
Thực tình không thể coi Diệp Thiếu Ninh là người phản bội.
"Chào anh Diệp." Sau khi trở về từ Cáp Nhĩ Tân, Xa Hoan Hoan chủ động thay đổi cách gọi.
Cô thật lòng kính trọng anh.
Tự nhận là người có hai tấm bằng thạc sỹ trong tay, vừa giỏi lý thuyết lại có một chút kinh nghiệm thực tế, cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm được bất cứ vị trí nào trong Thái Hoa.
Trong lòng cô có phần xem thường Diệp Thiếu Ninh.
Cô từng nghe Nhạc Tĩnh Phân nói thím của Diệp Thiếu Ninh là bí thư tỉnh ủy Thanh Đài.
Không ngờ mới dự án đầu tiên đã gặp cản trở.
Nhạc Tĩnh Phân nóng tính, nếu biết cô bị người ta bắt nạt, chắc chắn bà sẽ xông đến cửa nhà họ.
Công trình đã chuẩn bị bắt đầu, nhân lực đã sắp xếp đâu ra đó, sẽ bắt đầu khởi công vào sau Tết âm.
Bây giờ tiền không có, lỗ hổng tài chính lớn vậy sẽ khiến cả công trình rơi vào cục diện bế tắc, đồng thời còn phải trả cho bên nhận thầu một số tiền trên trời chính là khoản vi phạm hợp đồng.
Cô thật sự hối hận, bèn vội vàng cầu cứu Diệp Thiếu Ninh.
Phải làm việc với nhau mới biết, tác phong nhã nhặn - điều cô xem thường ở Diệp Thiếu Ninh mới là sự vững vàng ổn định thực sự.
Cô đã khuất phục rồi.
Diệp Thiếu Ninh chẳng những không một lời trách móc mà còn hết lời an ủi.
Vừa giúp cô giấu nhẹm chuyện này với Nhạc Tĩnh Phân vừa chạy khắp nơi xin trợ giúp.
Về phía giám đốc Tư, anh đi cùng Xa Hoan Hoan đến tận nơi xin lỗi ông ta.
Giám đốc vẫn còn làm cao, không tiếp khách nhưng cũng chẳng từ chối thẳng thừng, dẫu sao Thái Hoa cũng là khách hàng lớn của ngân hàng xây dựng, có ai còn là trẻ con đến mức giận một chút là đoạn tuyệt với nhau suốt đời?
Anh và Xa Hoan Hoan nán lại phòng họp của ngân hàng xây dựng đến khuya, Xa Hoan Hoan tự nhiên bật khóc.
Lúc xin phép ra về, ông ta không nói gì thêm, thái độ không quá cứng rắn nhưng cũng chẳng lấy gì làm mềm mỏng, ai cũng tỏ thái độ vì công việc.
Xa Hoan Hoan có lỗi nhưng chẳng lẽ ông giám đốc kia lại không sai?
Ông giám đốc né tránh ánh nhìn lạnh nhạt của anh.
Tối đến anh mời cơm một vài người bạn ở ngân hàng giao thông.
Hiện tại điều kiện của Ngân hàng Giao thông dành cho các khoản vay tài chính thuộc lĩnh vực xây dựng tương đối dễ chịu.
Mặc dù Thái Hoa có quan hệ thân thiết nhất với ngân hàng xây dựng nhưng bình thường anh cũng không lơ là các ngân hàng khác.
Lúc cần thiết vẫn có tác dụng.
Xa Hoan Hoan cũng có mặt.
Khi có việc nhờ cậy, tất nhiên phải nhiệt tình và chủ động.
Xưa nay chuyện kinh doanh làm ăn vẫn vậy, văn hóa bàn rượu của Trung Quốc hết sức vĩ đại.
Người làm ngành này có ai không biết rượu chè? Rượu của ai mà