Chấm được hai bài, chân buông thõng, thấy chỗ mắt cá càng đau hơn.
Đồng Duyệt đành phải tắt đèn trong phòng sách, về phòng ngủ nằm duỗi thẳng chân.
Kênh phim truyện đang chiếu một bộ phim rất cũ - bộ phim "Tâm trạng khi yêu" của Trương Mạn Ngọc và Lương Triều Vỹ.
Cô và Tang Bối đã từng xem bộ phim này trong rạp, Tang Bối là fan trung thành của Lương Triều Vỹ, cô ấy nói ở diễn viên này có một sự gợi cảm vẻ u buồn, làm người ta chỉ muốn ôm chặt anh ta vào lòng.
Câu chuyện xảy ra ở Hongkong năm 1962.
Anh chàng biên tập trong tòa soạn báo Chu Mộ Văn và người hàng xóm Tô Lệ Trân phát hiện vợ chồng mình ngoại tình với nhau.
Lâu ngày gặp gỡ, bản thân hai người họ cũng nảy sinh tình cảm, nhưng đến lúc ly biệt, họ vẫn không đi tới bước cuối cùng.
Đây là bộ phim đưa những tình cảm ngoài luồng lên đến tầm cao nhất.
Trong phim, Chu Mộ Văn nói với Tô Lệ Trân: "Đêm nay em đừng về." Tô Lệ Trân không khỏi phân vân nhưng cuối cùng chị đã từ chối.
"Phải làm cho hai kẻ kia tức ói máu chứ.
Không ra sao cả!" Tang Bối bức xúc nghiến răng.
Cô nói: "Chị ấy ở lại mới là không ra sao."
"Tại sao?" Tang Bối hỏi.
Cô lẳng lặng nhìn vào màn hình.
Trên màn ảnh dần hiện ra chiếc xường xám của Tô Lệ Trân, đủ kiểu dáng và màu sắc.
Thân hình quyến rũ của Trương Mạn Ngọc và những bộ xường xám này đã tôn nhau lên.
Thật ra cô cảm thấy Chu Mộ Văn và Tô Lệ Trân đã lên giường với nhau rồi, là "lên giường" trong tư tưởng.
Vụng trộm trong tư tưởng không phải vụng trộm sao?
Vụng trộm trong tư tưởng còn đạt đến trình độ cao hơn vụng trộm thật, giữ lại trong suy nghĩ còn thú vị hơn một lần trải nghiệm.
Đây chính là cái cao tay của Vương Gia Vệ (1).
(1) Đạo diễn của bộ phim "Tâm trạng khi yêu".
Có tiếng chìa khóa mở cửa.
Đồng Duyệt ngạc nhiên ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, mười giờ kém mười phút.
Cô nhảy xuống giường, vịn cửa nhìn ra ngoài.
"Chân em sao thế?" Diệp Thiếu Ninh để nguyên chìa khóa trên cánh cửa, chưa kịp cởi giầy đã hấp tấp chạy tới ôm lấy cô.
"Anh là chồng em thật sao?" Đồng Duyệt chọc ngón tay vào má anh.
"Ngốc quá, chẳng lẽ anh lại là Robin Hood (2)?" Diệp Thiếu Ninh nhìn xuống mắt cá chân cô, đau lòng chép miệng, "Ngã à?"
(2) Là một nhân vật anh hùng trong văn học dân gian của Anh.
Một cung thủ và kiếm thủ cừ khôi, ông được biết đến với việc "cướp của người giàu chia cho người nghèo" (nguồn: Wikipedia)
"Bước trẹo trên cầu thang."
"Sao lại bất cẩn thế?" Diệp Thiếu Ninh bế cô ngồi xuống sofa.
Đồng Duyệt gác chân lên bàn uống nước, nắm lấy cánh tay Diệp Thiếu Ninh để anh ngồi bên cạnh mình, cô giang tay ôm quanh cổ anh, "Lúc đó em đang nghĩ tới một chuyện."
"Chuyện gì mà làm em chú tâm đến quên cả nhìn đường thế?"
"Thiếu Ninh, em thực sự không phải một người vợ mẫu mực." Cô chỉnh áo anh cho ngay ngắn rồi ngước lên.
Sống mũi thẳng, gương mặt điển trai, cặp môi mỏng, yết hầu chuyển động khi nói chuyện, mùi nước cạo râu thoang thoảng trên người, cách nói chuyện từ tốn dịu dàng.
Có tình cảm với anh là một chuyện thật dễ nhỉ!
Diệp Thiếu Ninh nhìn vợ với ánh mắt khó hiểu, "Đây là phê bình và tự phê bình à?"
"Chúng ta phải đi cùng nhau trên một con đường rất dài, khó tránh khỏi bị mất phương hướng, nên phải điều chỉnh kịp thời.
Ông xã, em xin lỗi." Cô nâng tay anh rồi đặt vào lòng bàn tay anh một nụ hôn.
"Diệp phu nhân, anh thấy lạnh sống lưng đấy."
"Người ta nói nghiêm túc đấy! Anh xem chúng ta mới kết hôn mà em đã dậy từ năm giờ, bỏ chồng nằm một mình trên giường.
Chồng em vất vả một ngày trời về đến nhà em đã ngủ say, chưa nói đến việc ân ái, đến cả một câu ngọt ngào tình cảm cũng không có.
Ban ngày luôn là chồng chủ động gọi điện hỏi thăm em, còn em chỉ lo cho những mầm non đất nước, chẳng biết chồng em có ăn cơm đúng giờ hay không, hôm nay có đến công trường không, nhân viên có làm anh ấy bớt lo lắng không, anh ấy ở công ty vui vẻ hay bực tức.
Haiz, có khi chồng gặp chuyện, lại phải người khác nói cho em mới biết, đúng là quá thất bại! Như thế nào có giống như đang hưởng tuần trăng mật, mà giống bọn mình đang ghét nhau hơn ý! Vì thế em quyết định từ mai trở đi, em sẽ thiết lập giờ giấc sinh hoạt như ông xã, phải quan tâm ông xã nhiều hơn, để ông xã tận hưởng sự chăm sóc và dịu dàng của vợ.
Ông xã, anh muốn ăn gì để em đi nấu bữa khuya nào."
Cô vịn vào sofa, cố gắng đứng dậy.
"Chân em không đau à?" Diệp Thiếu Ninh nhìn cô đầy ẩn ý.
"Đau chứ! Nhưng không quan trọng, quan trọng là bụng chồng em không thể bị đói được!"
"Diệp phu nhân," Diệp Thiếu Ninh khẽ thở dài rồi ấn cô ngồi lên đùi mình, hôn lên tóc Đồng Duyệt, "Bụng chồng không quan trọng, chân của vợ quan trọng hơn.
Em đó, có phải em muốn anh úp mặt vào tường ngẫm nghĩ cho kỹ?"
"Anh làm thế bao giờ chưa?"
"Rồi, còn làm đến lớn ấy chứ! Anh sẽ không bận mãi đâu, bây giờ là thời điểm đặc biệt, đến khi bình thường lại, vợ chồng mình đi nghỉ bù tuần trăng mật nhé."
"Không sao, chỉ cần chồng 24 giờ đều nhớ đến em là được." Cô cười vẻ thấu hiểu.
"Sao lại 24 giờ, sao em không nói từng giây đều phải nhớ em? Em ăn chưa?"
Cô lắc đầu, mắt chớp chớp vẻ bất lực, "Ngồi chấm bài còn không được, em chỉ nằm được thôi."
"Sao không gọi anh?"
"Anh làm việc bận thế, em không muốn làm anh phân tâm."
"Vợ ngốc.
Nằm xuống đi, anh qua ngay."
Anh cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo bước vào bếp.
Tiếng nồi niêu va vào nhau lẻng xẻng, nghe là biết người không bếp núc bao giờ.
Thế nhưng khi bưng lên một bát mì dương xuân, mì ra mì, nước ra nước, trông cũng tàm tạm.
Cô không đói nhưng vẫn chén sạch cả mì lẫn nước.
Ăn xong, anh pha nước ấm, cởi tất cho cô ngâm chân.
Anh còn đi tìm rượu thuốc, đắp lên chỗ mắt cá bị thương cho cô.
Anh giúp cô tắm, xả đầy một bồn