Cổ họng Diệp Thiếu Ninh nghẹn lại.
Anh thực sự không đọc được tin nhắn này.
Ngày nào anh cũng nhận nhiều vô kể những tin nhắn rác, cái thì tư vấn đầu tư, cái thì quảng cáo dịch vụ thám tử, anh còn chẳng có thời gian xem qua.
Những người thường liên lạc với anh chẳng mấy khi nhắn tin.
Thời gian dùng để soạn tin nhắn thì cầm máy gọi điện cũng nói xong câu chuyện.
Còn tin nhắn Xa Hoan Hoan gửi vào sáng ngày Tất niên, anh vô tình đọc được mà thôi.
"Điện thoại chỉ là công cụ trao đổi thông tin, anh không thể cầm nó bên mình 24/24 để xem có ai nhắn tin cho mình được.
Ngày nào bọn mình cũng ở với nhau, em nói thẳng với anh không nhanh hơn sao?" Đầu anh nóng bừng bừng, tuy trong lòng muốn nói với cô câu xin lỗi nhưng lại buột miệng thốt ra những lời quở trách mang tính gây chiến.
Sau gáy Đồng Duyệt bỗng cứng ngắc, đành phải đưa hai tay về sau đỡ lấy, nếu không đôi tay cô sẽ run rẩy lắm.
"Anh có cho em cơ hội để nói không? Bọn mình đám cưới hơn một tháng rồi nhưng tính ra có bao nhiêu thời gian được ở bên nhau? Thiếu Ninh, em không phải mẹ anh, em không thể cứ mãi bao dung, chăm sóc anh vô điều kiện được.
Em là vợ anh, nếu em hy sinh thì nhất quyết phải được đáp lại.
Không phải anh mua cho em căn nhà, một chiếc xe hơi hay đưa một tấm thẻ ngân hàng là đủ, em cũng cần được chăm sóc, được quan tâm.
Ngày nào anh về đến nhà cũng đã nửa đêm thậm chí có hôm còn rạng sáng hôm sau, lúc ăn khuya còn ngủ gật, những lúc đó em lại nỡ nói chuyện này với anh sao? Huống hồ em thật sự không thích đi Côn Minh chút nào, em muốn ở nhà với anh hơn, chỉ cần tâm sự, xem tivi với nhau cũng được.
Em đã bỏ qua thời hạn năm ngày kia, đến giờ em vẫn đợi câu trả lời của anh.
Vậy mà… Thanh Đài lạnh quá, em quyết định đi Côn Minh vài ngày sưởi ấm vậy."
"Anh có nhiều thời gian, chẳng phải mấy ngày này chúng ta vẫn ở bên nhau đó sao? Nếu em muốn đi Côn Minh, sau này vợ chồng mình đi sau." Anh toan ôm cô thì Đồng Duyệt đã vén chăn bước xuống khỏi giường.
Hai người chung chăn chung gối, cách nhau thật gần nhưng lại nói ra những lời đau khổ và đáng buồn đến thế, nực cười thật!
"Anh cũng từng đi Cáp Nhĩ Tân với em đó thôi.
Anh vừa bật điện thoại lên, tuần trăng mật của chúng ta đã đi đời.
Em hiểu cho anh bởi đàn ông phải tập trung vào sự nghiệp.
Nhưng anh gây dựng sự nghiệp để làm gì vậy? Để có được cảm giác thành công hay hy vọng có thể tự tay mang đến cho người thân cuộc sống hạnh phúc? Em đồng ý là hiện nay sự nghiệp của anh đang rất phát triển nhưng với tư cách là người thân của anh, em không thấy hạnh phúc.
Em hay nghĩ không hiểu vì sao anh lấy em? Em không tự đánh giá cao bản thân đến mức cho rằng vì anh yêu em quá nhiều.
Có lẽ anh nghĩ em đã ngần này tuổi, anh có thể mang tới cho em một cuộc hôn nhân, một cuộc sống vật chất đủ đầy là em không được phép yêu cầu gì hơn, không nên hoài nghi anh bất cứ điều gì.
Nhưng Thiếu Ninh ạ, em là người tham lam."
"Anh sẽ dành cho em mọi thứ, chỉ là thời gian này anh quá bận.
Em đừng giữ trong lòng, có gì cứ nói với anh, anh sẽ làm được."
"Đừng coi em là cô bé mới vào đời, thẳng như ruột ngựa là đáng yêu và bộc trực.
Em cứ nghĩ chúng ta cũng có phần hợp nhau…"
Diệp Thiếu Ninh cũng xuống giường, anh kích động đến mức quần áo phủ trên người rơi lả tả xuống đất.
"Đồng Duyệt, đừng nghĩ ngợi lung tung.
Mới đầu năm, có những điều cần phải nghĩ kỹ mới nói, kẻo rông cả năm đó."
"Rông cả năm thế nào?" Đồng Duyệt truy hỏi, "Có phải anh đang lo sẽ phim giả tình thật?"
Anh nắm lấy vai cô, ngày càng mạnh tay như ngữ khí và nét mặt anh lúc này, "Hai chúng mình đều là người lý trí, biết bản thân nên làm gì và không nên làm gì."
Trái tim Đồng Duyệt đập nhanh hơn, "Hồi Viên Vịnh Nghi và Trương Trí Lâm mới yêu nhau, họ không công khai với dư luận, Viên Vịnh Nghi hiếm khi ra ngoài, luôn giữ gìn bản thân trong khi những tin đồn của Trương Trí Lâm vẫn liên tục xuất hiện.
Viên Vịnh Nghi hỏi người yêu, anh ta bảo đó chỉ là tin đồn, khuyên cô ấy đừng tin là thật.
Viên Vịnh Nghi liền hỏi sao em cũng là người của công chúng mà lại không để người ta có cơ hội tung tin đồn? Chẳng lẽ em không phải đối mặt với cám dỗ, cạm bẫy? Nhưng em đã nghĩ, bây giờ em không chỉ có một mình, em còn phải suy nghĩ đến cảm nhận của một người khác nữa.
Nghe xong, Trương Trí Lâm từ đó không còn dính dáng đến bất cứ tin đồn nào nữa.
Thiếu Ninh, anh uống rượu quên cả mạng sống vì công việc, anh có nghĩ đến em không? Đêm hôm khuya khoắt, anh ở cùng phòng với người con gái khác, hai người nhìn nhau đầy ăn ý, tâm linh tương thông, em sẽ cảm thấy thế nào? Có người nói em không quan tâm, không chăm sóc anh, em nghe thấy sẽ có cảm giác ra sao? Mới lấy nhau chưa lâu em đã phòng không bóng chiếc, trong lòng thấy thế nào? Không cần phải nói mấy câu như chúng ta mới cưới, cần thời gian giao tiếp để hiểu nhau hơn, em hiểu chứ.
Nhưng nếu đến chính bản thân anh còn không trân trọng chính mình thì cần gì em phải trân trọng anh?"
Diệp Thiếu Ninh hồi lâu không lên tiếng, anh chỉ âm thầm nhìn cô, cặp lông mày đẹp thoáng chau lại.
"Trong lòng em đã có quyết định phải không?" Rất lâu sau anh mới hỏi.
"Bây giờ em vẫn chưa nỡ làm vậy nhưng đến một ngày em không thể thuyết phục bản thân tiếp tục, em sẽ từ bỏ.
Anh biết em mong mỏi có được một mái nhà thuộc về mình thế nào mà…" Sống mũi cay cay, cô vội quay mặt đi.
"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi còn làm gì trong đó?" Có tiếng gõ cửa, Diệp Nhất Xuyên đứng ngoài nói vọng vào.
Diệp Thiếu Ninh mím môi rồi đi ra mở cửa.
La Giai Anh đứng sau chồng lao vào trước, vừa thấy tình hình trong phòng, bà liền phăm phăm bước về phía Đồng Duyệt, "Cô thấy năm nay chưa đủ đen đủi hay sao mà còn thêm dầu vào lửa? Nhà họ Diệp này có lỗi gì với cô chứ?"
"Giai Anh, bà nhỏ tiếng đi, nghe các con nói." Diệp Nhất Xuyên lên tiếng.
Diệp Thiếu Ninh thở dài, "Mấy hôm nay toàn ăn đồ lỏng nên con nhạt miệng, nói Đồng Duyệt nấu mấy món khẩu vị hơi nặng chút, thế là cô ấy giận con, nói con không biết quý trọng sức khỏe."
Vẻ giận dữ trên mặt La Giai Anh vẫn chưa tan biến,