Ngay sau đó, một nụ hôn khẽ đặt lên má trái của anh, "Anh Diệp năm mới vui vẻ!"
Anh choàng tỉnh, toan đẩy cô ra thì lồng ngực đã chẳng còn ai, Xa Hoan Hoan cười ngây ngô đặt giỏ hoa quả xuống nền nhà, mắt dáo dác nhìn khắp nơi.
"Hoa này để đâu bây giờ?"
Diệp Thiếu Ninh nhìn cô chăm chú, "Hoan Hoan, anh không quen kiểu chào hỏi thân mật của người Tây, cũng không thích như vậy.
Lần sau em đừng làm thế!"
Xa Hoan Hoan thè lưỡi, tinh nghịch nói: "Thế anh thích gì?"
Anh lẩn tránh ánh mắt cô, nói sang chuyện khác: "Uống trà hay cà phê?"
"Lần trước anh Diệp pha trà bưởi mật ong cho em làm em mê nó luôn.
Em uống trà đó!" Cô tung tăng vào hết phòng này đến phòng kia ngắm nghía.
"Hoan Hoan!" Đúng lúc cô toan mở cửa phòng ngủ thì anh bưng tách trà trong bếp đi ra, mặt sa sầm lại.
"Sao vậy?"
"Mẹ em không dạy em phải tôn trọng sự riêng tư của người khác à?"
"Anh Diệp, sao anh còn lắm quy định hơn cả bố mẹ em thế? Em chỉ muốn thăm nhà anh thôi, hẹp hòi dễ sợ, không cho xem thì thôi." Cô nhướng mắt, lắc hông giận dỗi quay trở lại: "Thực ra em cũng không muốn tới nhà anh đâu, tại bố mẹ em nhắc phải đến chúc tết, mà không được tới tay không nên em mới đi đó! Thế mà anh để em đứng ngoài cửa không cho vào, lúc cho vào thì hết xị mặt rồi lại mắng em.
Thôi, em về đây!"
Diệp Thiếu Ninh thở dài, "Hoan Hoan, đừng trẻ con nữa, em uống trà đi!" Anh đặt tách trà mật ong lên mặt bàn rồi ngước nhìn đồng hồ, mười một giờ, đến lúc ăn trưa rồi.
"Lát anh đưa ra ngoài ăn cơm."
Không chỉ thay lời cảm ơn mà còn là một cách đưa cô rời khỏi căn nhà này.
Đứng cùng cô ở đây, rõ là một căn nhà rất rộng nhưng tự nhiên lại trở nên chật chội khiến tay chân anh không thể cử động, càng không thể hít thở một cách thoải mái.
Hơn nữa Xa Hoan Hoan chẳng khác nào một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, chỉ cần sơ suất một chút có thể khiến anh nổ tung đến tan thành mây khói.
"Anh phải thể hiện thành ý chứ.
Anh nấu cho em ăn đi!" Xa Hoan Hoan đáp.
"Anh không biết nấu nướng, ở nhà cũng không có thức ăn." Anh kiếm đại một lý do.
Xa Hoan Hoan hừ một tiếng rồi chạy vào bếp, mở cửa tủ lạnh, "Trong đó là gì?"
"Xa Hoan Hoan!" Lần này Diệp Thiếu Ninh giận thật.
Mặc dù anh không muốn ăn uống gì nhưng mỗi hộp thức ăn đều là tấm lòng và sự chăm sóc của Đồng Duyệt, trên đời này chỉ mình anh mới có tư cách thưởng thức chúng.
Xa Hoan Hoan lẳng lặng nhìn anh vài giây, khẽ gật đầu, "Anh là đồ ngốc không hiểu gì về tình cảm cả!"
Nói đoạn, cô chạy xuống nhanh như gió.
Diệp Thiếu Ninh sững người rồi chộp lấy chìa khóa, vội vàng đuổi theo.
Nhưng anh để lỡ một chuyến thang máy nên khi xuống đến sân thì Xa Hoan Hoan đã chạy đến hồ bơi, vừa chạy vừa quẹt nước mắt, không nhìn đường nên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Trái tim Diệp Thiếu Ninh vọt lên tận cổ họng như chỉ cần ho một tiếng là trái tim chui tọt ra ngoài.
Mới chớp mắt Xa Hoan Hoan đã đi tới cổng khu nhà, trước mắt cô xe cộ chạy như mắc cửi, cũng không có vạch kẻ để sang đường, Xa Hoan Hoan như không thấy, chỉ một mạch đi về phía trước.
Diệp Thiếu Ninh giơ tay kéo cô lại, mặt cắt không còn giọt máu.
Lọ hoa thủy tinh đang lăn lông lốc bên bờ, phía dưới là vực thẳm vạn trượng, nếu anh không đỡ lấy thì lọ hoa sẽ vỡ tan tành mất.
Đây có phải là Loli thời đại mới không? Đúng là vô tâm, nghĩ gì là la lối om sòm, vừa khóc lóc vừa phá phách, đòi sống đòi chết.
Nếu cô chỉ là dân văn phòng bình thường, tiếp cận anh vì tiền tài, vì chức vị, anh còn có thể dửng dưng nói cười chẳng để tâm thế nhưng cô ấy lại là Xa Hoan Hoan, một Xa Hoan Hoan không thiếu gì cả.
Anh phải làm gì đây?
Xa Hoan Hoan quay lại, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ như cầu vồng, "Em biết anh Diệp sẽ đuổi theo em, em biết anh Diệp quan tâm đến em, em biết anh Diệp không nỡ để em bị tổn thương…"
Nhìn đôi môi đỏ như anh đào mấp máy, khuôn mặt tươi cười vô tâm trước mắt, Diệp Thiếu Ninh chưa bao giờ thấy mệt mỏi như lúc này.
Cô gái này như thiên sứ, cũng chẳng khác gì quỷ dữ, có thể khiến trái tim bạn loạn nhịp, cũng có thể khiến bạn đổ mồ hôi như khi đứng trước cánh cửa địa ngục.
Một chiếc xe bus đi qua trước mặt họ, cửa xe lướt qua phản chiếu hình bóng anh, anh trông thấy nét mặt bất lực đến thẫn thờ của mình.
Thế nhưng một cơn sóng lớn đang trào dâng trong lòng anh.
Nếu anh không ngăn chặn mà để mặc nó thoải mái cuộn trào, nó có thể nhấn chìm anh, tàn phá anh trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sau đó đưa anh đến một thế giới hoàn toàn mới mẻ, nhưng anh không sao biết được thế giới đó tươi đẹp hay đáng sợ?
Không cần biết là tươi đẹp hay đáng sợ, trái tim anh chắc chắn không thể chịu đựng.
Trong đầu anh xuất hiện đôi mắt thoáng buồn của Đồng Duyệt khiến trái tim thắt lại.
Anh nhắm mắt, không muốn nhìn gương mặt thiên sứ và quỷ dữ kia, anh không thể nghĩ tiếp.
Xa Hoan Hoan cũng thấy rất vui, cô thắng rồi!
Nếu Diệp Thiếu Ninh nhiệt tình đáp lại, có lẽ cô cũng chẳng muốn qua lại với anh.
Nhưng anh càng mâu thuẫn cô lại càng thích.
Điều này chứng tỏ anh là người đàn ông có lập trường, có trách nhiệm, không dễ dàng rung động.
Nếu anh là bạn trai cô thì chắc chắn anh cũng sẽ quý trọng cô như vậy.
Vì vậy cô quyết tâm làm đến cùng để xem Diệp Thiếu Ninh sẽ thế nào, anh sẽ khổ sở vì những mâu thuẫn trong lòng hay từng bước giơ tay chịu trói, dù kết quả có ra sao thì cũng đều khiến cô thoả mãn vì: Anh không thể thoát khỏi sức hấp dẫn của em!
Còn Đồng Duyệt, trên mặt trận tình yêu, chị ta sẽ nếm trải cảm giác thất bại.
Tình yêu xưa nay là không quan tâm, không để ý đến bất kỳ ai khác.
Có tiếng chuông điện thoại.
Diệp Thiếu Ninh kéo Xa Hoan Hoan lên vỉa hè rồi đi vài bước, quay mặt vào gốc cây sồi thâm thấp mới nghe điện thoại.
Đồng Duyệt gọi cho anh báo đã xuống máy bay, bây giờ cô đang ở trên xe du lịch.
Cô nói sân bay Côn Minh rất gần, xe đi một lúc đã vào tới nội thành.
Nội thành rất bình thường, không đẹp bằng Thanh Đài nhưng ấm áp, mọi người đều cởi áo khoác, cô thấy hoa bên đường nở rất đẹp nên vui lắm.
Diệp Thiếu Ninh chỉ ừm một tiếng.
Đồng Duyệt hỏi: "Anh ăn trưa chưa?"
"Anh đang chuẩn bị ăn đây."
"Phải ăn đúng ngày em ghi trên hộp nhé.
Có mấy hộp không để được lâu."
"Không đâu, anh xem ngày rồi mới lấy ra hâm nóng."
"Thế thì tốt.
Hướng dẫn viên nói sẽ đưa bọn em đi ngâm chân với dầu thơm và cánh hoa hồng.
Sang trọng ghê cơ!"
"Hay quá, thế thì cả người thơm lắm nhỉ?" Anh cười.
"Anh biến đi.
Em cúp máy đây."
Cô cúp máy thật, chắc còn đỏ mặt nữa.
Đây đúng là Đồng Duyệt của anh, ai dám nghĩ cô là thục nữ đã tròn 28 tuổi chứ?
"Đồng Duyệt à? Có phải chị ấy đi đâu cũng báo với anh không?" Khi Diệp Thiếu Ninh quay lại, Xa Hoan Hoan đã đứng ngay sau lưng anh.
"Vợ chồng nên như vậy."
"À, em tưởng chị ấy giám sát anh từ xa.
A, chị ấy quan tâm anh thật đấy! Phải rồi, hai người yêu nhau bao lâu rồi? Chị ấy có phải mối tình đầu của anh không?"
"Bọn anh đã kết hôn rồi."
Xa Hoan Hoan hướng ánh mắt nhìn sang chỗ khác, "Chị ấy có kể cho anh nghe bọn em gặp nhau lần đầu ở đâu không?"
Thanh Đài đầu năm chỉ cần thở khẽ cũng ra một luồng khói trắng.
Đứng mười phút ngoài đường mà mặt đã cứng đơ mất hết cảm giác.
Diệp Thiếu Ninh nhận ra vẻ khác thường trên mặt Xa Hoan Hoan nhưng anh chẳng muốn tìm hiểu đó là gì.
Anh biết nếu có thể, Đồng Duyệt sẽ tránh xa người nhà họ Xa.
"Anh cũng phải giám sát chị ấy đi.
Phụ nữ thường