"Anh đây là người hay thần tiên vậy?" Cô hỏi vẻ đùa giỡn nhưng Thái dương lại chạy rần rật, trong lòng hoảng hốt không thôi.
Gã tóc dài cười phá lên, ra hiệu cho cô rời khỏi quầy bar, chọn một bàn khuất ở góc trong cùng.
Hai người nước ngoài tính tiền rời khỏi quán, bartender liếc ra ngoài nhìn ngó kỹ càng sau đó cũng ngồi xuống bàn của Đồng Duyệt.
"Tôi nhận ra cô ngay khi cô mới bước vào cửa quán, Vi Ngạn Kiệt bảo cô tới đây đúng không? Bây giờ anh ta thế nào? Đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc được với anh ta." Bartender hỏi dồn.
Tay Đồng Duyệt run lẩy bẩy khó kiểm soát, "Xin lỗi, hai anh nói gì tôi không hiểu.
Tôi đi đây!"
Người tóc dài trừng mắt với bartender, "Cậu hấp tấp quá làm người ta sợ đấy.
Haha, cô Vi đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi là bạn làm ăn của Ngạn Kiệt.
Lúc nào anh ta cũng giữ ảnh cô trong người, còn hay khoe với chúng tôi nữa, anh ta nói ngoài phố chẳng ai đẹp, chỉ em gái mình là đẹp nhất."
Đây không giống hành động của Ngạn Kiệt, cũng không giống những lời anh nói ra.
"Rốt cuộc hai anh muốn nói gì?" Hai người này khiến cô rất hoảng sợ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
"Không có gì, chúng tôi chỉ hơi nhớ Ngạn Kiệt thôi.
Lúc cô tới đây, anh ấy có nói vậy không?" Ánh mắt người tóc dài dịu đi, anh ta đã nhận ra Đồng Duyệt đang sợ.
"Tôi tới đây du lịch theo tour, đã lâu anh em tôi không liên lạc, công việc của anh ấy rất bận, tôi tình cờ đi vào quán này thôi."
"Lâu rồi là bao lâu?" Người tóc dài nhìn về phía bartender, sắc mặt anh chàng pha chế trầm hẳn xuống.
"Hơn một tháng."
Người tóc dài mỉm cười, "Ngạn Kiệt đúng là không ra sao, lần sau gặp tôi phải nói cho anh ta biết mới được, sao anh ta có thể khiến em gái lo lắng đến thế? Cô Vi, Lệ Giang có thú vị không?"
"Có.
Các anh còn việc gì không?" Đồng Duyệt đứng dậy.
"Ăn trưa với chúng tôi nhé?"
Cô lắc đầu rồi vội vàng xin phép.
Thế rồi khi ra đến cửa tự nhiên lại không tìm thấy đường vừa đến, bốn xung quanh đều là cầu đá, cửa hàng, những rặng liễu đung đưa trong gió.
Đi một vòng lại quay về chỗ cũ, Đồng Duyệt cuống đến bật khóc.
Một trận mưa bất ngờ đổ xuống, cô chạy thục mạng trong mưa.
"Tiểu Duyệt!" Không biết từ đâu xuất hiện, Tô Mạch ôm lấy cô, hai người đứng dưới mái hiên của một cửa hàng.
Cô òa khóc.
"Sao thế?" Bị bất ngờ, Tô Mạch cũng ngồi xuống bên cạnh.
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh ta, gương mặt trắng bệch không còn sắc máu, "Anh gọi điện cho Ngạn Kiệt đi! Mau lên! Mau lên!"
Tô Mạch nhìn cô, "Được rồi."
"Cậu ấy tắt máy." Anh ta chau mày.
"Gọi lại." Đồng Duyệt vẫn không ngừng được cơn run rẩy.
Anh ta gọi lần nữa rồi nói, "Vẫn tắt máy."
"Sóng điện thoại của anh kém, lấy máy của tôi mà gọi." Cô đưa túi xách của mình cho Tô Mạch.
Tô Mạch lắc đầu.
Cô bụm mặt, gào khóc thất thanh.
"Tiểu Duyệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cục trưởng Tô, Ngạn Kiệt mất tích rồi." Cô bối rối nắm lấy tay Tô Mạch.
Tô Mạch đang hây hấy sốt nên càng thấy tay cô lạnh như băng, "Một người lớn thế đang yên đang lành sao lại mất tích? Chắc cậu ấy đang họp, hoặc điện thoại hết pin thôi.
Em đừng lo quá."
"Anh không hiểu… Anh không hiểu được đâu…" Nước mắt chan hòa như đang xoay tròn giữa trời.
Đồng Duyệt đã linh cảm được chuyện đó nhưng cô không dám nghĩ tới, không dám…
Tô Mạch thoáng trầm tư, "Em đừng khóc.
Chiều nay chúng ta tới Thượng Hải gặp Ngạn Kiệt xem sao."
Cô nín khóc, "Thế có được không?"
Tô Mạch thoáng chần chừ rồi khẽ khàng ôm lấy cô vào lòng, an ủi bằng những cái vỗ vai nhẹ nhàng: "Dĩ nhiên là được, tôi sẽ đi với em.
Ở đó tôi cũng có mấy người bạn, họ sẽ sắp xếp mọi việc cho chúng ta.
Ngay bây giờ tôi đi đặt vé."
Như một con rối, cô để mặc anh ta dẫn về khách sạn.
Trên đường đi, anh ta gọi điện cho Trịnh Trị, chỉ nói có việc gấp phải đi trước, Đồng Duyệt cũng đi cùng.
Nghe thế, Trịnh Trị chẳng dám hỏi nhiều.
Rất may mắn, họ mua được hai vé máy bay, khởi hành tám giờ tối cùng ngày.
Hai người về phòng thu dọn hành lý.
Lúc đi xuống, đôi mắt cô sưng đỏ, cơm trưa cũng chẳng động đũa.
Sợ bị sốt cao, Tô Mạch tới bệnh viện truyền nước, cô ngồi kế bên thẫn thờ như người mất hồn.
Anh nói chuyện với cô, lần nào cô cũng bị giật mình, thậm chí còn giật co rúm cả người, chỉ có bàn tay vẫn nắm chặt tay anh ta nhưng Tô Mạch có ủ thế nào nó vẫn lạnh tê tái.
Thần hồn đã bay tận đẩu tận đâu, còn lại đây chỉ là thể xác gắng gượng chống chọi bằng ý chí mà thôi.
Bốn giờ chiều, khách sạn gọi taxi đưa họ ra sân bay.
Một tiếng sau, một chiếc taxi đỗ trước cửa khách sạn.
Diệp Thiếu Ninh đeo một chiếc túi nhỏ bước xuống, miệng cười rạng rỡ.
"Cho hỏi có phải đoàn giáo viên trường Thực Trung của thành phố Thanh