Mọi người vui vẻ kéo nhau đi ăn lẩu dê.
Trong quán ăn Tân Cương, người phục vụ cũng là một cô gái Tân Cương mũi cao mắt xanh, vừa nhiệt tình lại xinh xắn.
Nhạc Tĩnh Phân không muốn đến những nơi quá đông người, bà không đi cũng tốt, mọi người có thể thoải mái ăn uống.
Điều lạ là người luôn gia nhập vào những cuộc vui như Xa Hoan Hoan cũng vắng mặt.
"Giám đốc Diệp, anh đúng là xây nhà lầu giấu người đẹp!" Lần đầu gặp Đồng Duyệt, thư ký Lưu không khỏi ngạc nhiên.
Trợ lý La cười đầy ẩn ý: "Hồi trước tôi nói chị Diệp là người đẹp mà cậu không tin, cứ bảo chắc chắn chị ấy không xinh nên giám đốc Diệp mới không giới thiệu với mọi người."
Thư ký Lưu bí quá, chỉ biết lén lút đá trợ lý La một cái dưới gầm bàn: "Biến đi, chuyện từ năm nảo năm nào rồi.
Giám đốc Diệp, chị nhà làm việc ở đâu thế ạ?"
Diệp Thiếu Ninh từ chối ăn kem, anh gọi một cốc nước lọc ấm: "Vợ tôi là giáo viên trường Thực Trung, dạy vật lý lớp 12."
Miệng thư ký Lưu há hốc rất mất hình tượng, "Đây chẳng phải phung phí tài nguyên sao? Chị nhà xinh đẹp vậy mà lại làm nghề giáo viên nhàm chán kia? Chắc lũ học sinh vui lắm đây!"
Diệp Thiếu Ninh chỉ mỉm cười, bỗng điện thoại trong túi đổ chuông.
"Mọi người cứ ăn tự nhiên, tôi ra nghe điện thoại." Quán ăn quá ồn nên anh phải đi ra ngoài.
Trên màn hình, hai chữ "Hoan Hoan" dập dìu như sóng nước.
Ngày trước lúc lưu số điện thoại này, một ý nghĩ lạ lùng nào đó đã khiến anh nhập vào hai chữ "Hoan Hoan" thay vì "Xa Hoan Hoan", đến chính bản thân anh cũng không dám nghĩ nhiều về hàm ý ẩn trong hành động này.
Như thể là người đã quen biết từ rất lâu.
Thế nhưng dù là quen biết thế nào chăng nữa, giờ cũng đến lúc nên nói hai chữ "Tạm biệt" rồi.
Anh đã mệt mỏi rã rời, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tiếng chuông vẫn dồn dập hết nhịp này đến nhịp khác.
Anh nhấn nút nghe.
Xa Hoan Hoan đang khóc, cô nghẹn ngào không thành tiếng, đau khổ đến tận cùng: "Anh Diệp, tại sao anh làm như vậy? Anh làm mẹ em không thể xuống nước, khiến em chẳng còn mặt mũi nào!" Câu hỏi của cô thực sự sắc sảo.
Anh mím chặt môi như đang sợ bản thân trong lúc bất cẩn sẽ tiết lộ bí mật nào đó.
"Diễn vở kịch nồng thắm đó cho ai xem? Muốn em thấy khó mà lùi bước ư? Đừng lừa bịp nữa, hai người thật lòng yêu nhau ư? Không phải, không phải, hai người đang diễn kịch, một vở kịch lừa mình dối người.
Người mà chị ta thích đang ở Thượng Hải kia, còn người anh thích là em!"
Trái tim anh đớn đau vô cùng, gân trên trán hằn rõ.
"Ngày em đi từ Thượng Hải về Thanh Đài đã tận mắt thấy chị ấy và người kia ôm nhau ở sân bay.
Người đó không phải anh.
Anh Diệp, hãy thức tỉnh đi!"
"Đây là việc riêng của anh!" Anh khó nhọc thốt ra một câu.
"Việc của anh cũng là việc của em, vì em yêu anh, yêu anh hơn ai hết.
Mẹ không cho em gọi điện cho anh, không cho em khóc, bây giờ em đang trốn trong nhà vệ sinh.
Anh Diệp, em tốt với anh như vậy, sao anh nỡ lòng đối xử với em như thế? Anh thật vô đức, tồi tệ!"
"Xin lỗi!" Anh chỉ nói được hai chữ này.
"Đừng nghĩ làm vậy là em sẽ từ bỏ, em…" Giọng Xa Hoan Hoan bỗng im bặt, đầu bên kia truyền đến tiếng máy bận tút tút.
Diệp Thiếu Ninh như đang cầm trên tay quả cầu lửa, độ nóng của nó ùa vào tận lồng ngực, đến trái tim anh.
Hít sâu, từ tốn cất điện thoại.
Ăn lẩu xong đi ra, trợ lý La và những người khác kéo nhau đi hát Karaoke nhưng không cho Diệp Thiếu Ninh đi cùng mà yêu cầu anh về khách sạn sum họp cùng bà xã.
Diệp Thiếu Ninh mua một giỏ đồ ăn nhẹ trong cửa hàng bán bánh Nguyên Tổ bên đường làm đồ lót dạ cho Đồng Duyệt sau giấc ngủ.
Hôm đó trước lúc đi, anh đã ngầm nhắn nhủ cô nhưng anh không nghĩ là cô sẽ hiểu được ý mình.
Vậy nên khi thấy cô, anh không chỉ bất ngờ mà còn rất vui.
Ông Diệp Nhất Xuyên từng nói với anh những lời đầy ẩn ý: Cho dù cuộc hôn nhân có hạnh phúc đến đâu cũng không thể hoàn mỹ trăm phần trăm được.
Lúc vui vẻ thì đầm ấm, nhưng một khi rạn nứt thì lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những đau khổ đối phương gây ra cho mình, có lẽ suốt đời cũng không quên được, nhưng tại sao lại không chia tay? Bởi vì mình biết cô ấy quan tâm mình, hôn nhân cần đến sự bao dung và rộng lượng.
Thời gian này quan hệ của anh và Đồng Duyệt rơi xuống điểm đóng băng.
Nhưng mỗi ngày về đến nhà, thấy căn phòng không một hạt bụi, nhìn thấy những bộ đồ thơm tho trên sân thượng, nhìn thấy bóng dáng mảnh mai ngồi trước máy tính của cô thì mặc dù trong lúc vẫn chưa hết khúc mắc nhưng cũng không