"Trái tim em đau như dao cắt.
Em không muốn thế nhưng cảm giác đó lại cứ ùa về…"
"Ngồi trên xe, em không kiềm chế được bản thân cứ ngoảnh lại đằng sau.
Lúc tới đây em vui sướng tột cùng thì tại sao lại phải ra đi trong tâm trạng đau khổ thế này? Em ốm thật rồi, vì anh mà em ốm nặng quá…"
…
"Mẹ em nói rằng anh muốn từ chức để đầu quân cho Hằng Vũ vì bên đó hứa hẹn một mức lương hậu hĩnh.
Em không đồng ý với mẹ, anh không phải món hàng, anh có quyền lựa chọn.
Anh Diệp, em hiểu anh.
Anh ra đi vì em sao? Anh nên thuộc về bầu trời của riêng mình, bầu trời này hoàn toàn không liên quan đến Thái Hoa, vậy là anh có thể đường hoàng thích em rồi nhỉ? Em ước sao mình không phải Xa Hoan Hoan mà chỉ là một cô trợ lý quèn đi sau lưng anh, nếu vậy có phải chúng ta sẽ dễ dàng đến với nhau hơn không? Anh ra đi là bởi anh không giống bố em.
Anh như thế càng khiến em yêu anh sâu đậm hơn đó!"
"Anh Diệp, em đã từng trải qua cảm giác yêu đương, nhưng đến khi gặp anh, em mới biết đó là thứ cảm giác ngây ngô, chỉ là phản ứng sinh ra bởi hormone tuổi mới lớn mà thôi, chỉ anh mới khiến trái tim thực sự rung động…"
"Sau này ngồi trong phòng làm việc ngước lên không còn thấy anh Diệp, em không dám nghĩ đến tình cảnh đó.
Mọi người đều nghĩ em may mắn nhưng thật ra không phải.
Nước mắt lại rơi, có lau thế nào cũng không hết…"
Diệp Thiếu Ninh bình tĩnh ấn nút xóa.
Anh không xóa toàn bộ mà xóa từng tin một.
Xóa nhiều đến mức thấy tê ngón tay mới hết tin nhắn, anh thong thả cất điện thoại đi, ngước lên thì thấy Đồng Duyệt đứng bên cửa phòng trà nhìn theo bóng dáng xa dần của Lăng Linh, nét mặt cô có phần không nỡ, và xen cả đôi chút thổn thức.
Mối quan hệ của Lăng Linh và Chu Tử Kỳ làm anh không thể đối diện với cô ấy một cách bình thản và thân thiện được.
Cuộc sống hiện tại của Chu Tử Kỳ chẳng khác nào đêm đen miền Bắc cực, vừa lạnh giá vừa tối tăm.
Anh ta trở thành một người chồng tốt, người cha tốt điển hình, vừa tan sở là về nhà ngay, chỉ chậm năm phút cũng tự giác thông báo ngay tức khắc, cuối tuần trông con nấu cơm, đi mua sắm với Hàn Lệ, nhưng dù có thế nào, anh ta cũng không sưởi ấm được trái tim băng giá của vợ mình.
Hai vợ chồng ngủ khác phòng, mặc dù vẫn chưa ly hôn nhưng hoàn toàn xa cách.
Một lần đến làm việc ở cục thuế, Diệp Thiếu Ninh gặp Chu Tử Kỳ.
Anh không nhận ra bạn mình vì anh ta gầy rộc đi, gặp nhau, anh ta chỉ mỉm cười gật đầu rồi tránh mặt ngay, không một câu trò chuyện.
Đồng Duyệt quay lại, đôi mắt xinh đẹp long lanh ánh nước.
Cô đi về phía anh.
Bóng anh phản chiếu trong cặp con ngươi trong veo, dường như không thể trốn tránh.
"Em thấy hơi mệt, mình về khách sạn nhé." Cô chớp mắt vài cái rồi đặt tay mình vào bàn tay anh, quả quyết kéo Diệp Thiếu Ninh đi.
Anh đang dao động ư? Không, lòng bàn tay anh ấm áp vững vàng, rất điềm nhiên.
Không cần phải hỏi, Đồng Duyệt cũng biết anh vừa xuất thần.
Nếu lặng im không một tiếng động đã chẳng phải Xa Hoan Hoan, làm sao cô ta lại không tạo ra những đợt sóng dữ kia chứ? Anh - người đang đứng giữa đầu sóng ngọn gió, đã bao giờ bàng hoàng và lo âu chưa?
Đây mới là lý do thực sự anh muốn cô tới đây chăng? Anh muốn cô nắm lấy tay anh thật chặt, quan tâm anh thật nhiều, trân trọng và nâng niu anh, có như vậy ánh mắt anh mới không láo liên nhìn ngang nhìn dọc.
"Ăn tối xong hãy về." Giọng anh cất lên bình thản.
Cô không phản đối.
Bữa tối họ ăn vịt nướng, hơi nhiều dầu mỡ nhưng bầu không khí rất tuyệt.
Anh rất chu đáo với cô nhưng bản thân lại không ăn nhiều.
Cô điềm nhiên hưởng thụ sự săn sóc này, dường như đây là chuyện hợp tình hợp lý.
Về tới khách sạn, cô lên phòng trước, còn anh và trợ lý La cùng mọi người mở một cuộc họp nhỏ.
Lúc anh về phòng, cô đã tắm xong đang ngồi trên giường xem báo.
Anh đứng sau lưng cô, hai tay đặt trên vai cô, cúi xuống hít hà mùi thơm tỏa ra từ mái tóc Đồng Duyệt, hơi thở có phần rối loạn.
Cô ngẩng lên, "Đi tắm…" Chữ cuối bị anh bất ngờ ngậm vào miệng, đôi môi xoay vần, rất mạnh mẽ như người đi trên sa mạc lâu ngày tìm thấy nước, đói khát đến mức không còn giữ được bình tĩnh.
"Làm tình nhé!" Anh kéo cô vào lòng, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô.
Từng sợi lông măng trên người Đồng Duyệt dựng lên thẳng đứng.
Không thể nói là "mắc ói", cũng không phải "mềm nhũn", bộ phận kia cũng không nảy sinh ham muốn mà cơ thể như bị kích thích bởi một sự mới mẻ bất ngờ, từng tế bào đều đang trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Diệp Thiếu Ninh không phải người có thể nói ra những lời tục tĩu, anh là người kín đáo và lịch sự, chưa bao giờ nói ra một câu trắng trợn như vậy.
Họ từng trải qua giây phút tình cảm dâng trào, cũng từng điên cuồng với nhau nhưng đa phần hành động thắng từ ngữ.
"Anh muốn em…" Ngón tay dài của anh từ tốn lướt một đường từ xương quai xanh xuống dưới, cho đến lúc dừng trên ngực cô, khẽ bóp, cánh môi áp vào mang tai, chợt biến thành một người rất đỗi dịu dàng.
"Ở đây không có áo mưa." Trong lúc loạn lạc, một chút lý trí đã kịp trỗi dậy.
Chất giọng khàn khàn của anh vang lên: "Tập trung vào, ôm anh đi!"
Đồng Duyệt nghe thấy thứ gì đó trong lòng mình vừa nở hoa.
Dường như chẳng còn lý do gì để trì hoãn.
Chỉ là Đồng Duyệt không biết dùng cách gì hồi đáp anh, cặp mi dài khẽ run rẩy vài chập rồi đôi mắt từ từ khép lại, thả lỏng cơ thể, giao cho anh thế chủ động.
Dường như đây là lần đầu tiên anh được chiêm ngưỡng cơ thể Đồng Duyệt, làn da láng mịn của cô, từng đường cong nhấp nhô của cô.
Anh bao phủ chúng bởi đôi tay mình, kiên nhẫn hơn bao giờ hết.
Về phía Đồng Duyệt, cơ thể cô chưa bao giờ thả lỏng như hôm nay, hoàn toàn đón nhận Diệp Thiếu Ninh.
Từng tế bào trên cơ thể thức tỉnh dưới những cái đụng chạm của anh, họ mới hòa hợp với nhau và hoàn hảo biết chừng nào!
Nghe thấy tiếng thở thỏa mãn của anh, cánh môi Đồng Duyệt khẽ nhếch lên theo, cô làm sao đủ sức để theo anh?
Cơ thể bải hoải như vụn vỡ thành từng mảnh, mỗi mảnh lại đang lấp lánh ánh sáng, hồi lâu sau cô cũng chẳng buồn ghép chúng lại, cứ để mặc chúng ở đó.
Anh cũng không động đậy.
Hai người đều lặng im, có vẻ rất thích cảm giác và cả sự hoài niệm lúc này.
Lát sau anh ngồi dậy, lật cô về phía này, kéo vào lòng mình, "Đi tắm nhé?"
Chất giọng dày và âm điệu mơ màng khiến trái tim cô loạn nhịp, "Sáng mai được không?" Cô thực sự không còn sức đứng dậy.
Người toàn mồ hôi, giường chiếu bề bộn cứ để ngày mai tính tiếp.
Anh ghé sát lại, hôn lên môi cô, "Được thôi bà xã!"
Ánh trăng lành lạnh lặng lẽ chiếu vào qua khe hở của tấm rèm cửa, phủ lên giường một màn ánh sáng mỏng nhạt, cô nhìn những mạch máu trên cổ tay và gương mặt điển trai của anh.
Hơi thở của anh bủa vây cô bốn phía, da thịt đụng chạm trong chăn.
Anh nắm tay cô, mười ngón đan cài, cô không thoát khỏi, bản thân cũng không muốn thoát ra.
"Em ổn không đó?" Như sực