Không nhẫn nhịn được nữa, thật ra cũng chẳng muốn nhịn.
Bữa tối vừa xong xuôi, La Giai Anh liền gọi thím Lý đi gọt hoa quả, bà chặn Đồng Duyệt trong nhà bếp.
Đồng Duyệt đang cất đồ ăn thừa vào túi giữ tươi rồi bỏ từng món vào tủ lạnh, nhận ra cặp mắt lạnh lùng đằng sau, cô bèn quay lại: "Mẹ cứ nghỉ ngơi đi ạ, để con dọn dẹp."
La Giai Anh dựa vào cửa bếp, nửa cười nửa không, "Hôm nay mọi người dành cho cô toàn lời hay ý đẹp, cô đắc ý lắm phải không?"
"Hình như mẹ nhầm rồi thì phải, hôm nay nhân vật chính là bố kia mà." Đồng Duyệt chỉ mỉm cười đáp lời.
"Gọi tiếng bố thân thiết gớm nhỉ, cô giỏi làm ông ấy vui, ông ấy cứ nói mãi về cô thôi.
Nhưng cô đừng đắc ý quá, ở cái nhà này, tôi mà đã không đồng ý thì không ai dám nói không đâu.
Trước khi lấy nhau, cô đã hứa với tôi trong hai năm sẽ không sinh con, tại sao lại nuốt lời?"
"Vâng, con đã hứa với mẹ nhưng sao mẹ lại không nói với Thiếu Ninh chứ? Sinh con là chuyện của hai người, muốn có con hay không một người không thể quyết định.
Bọn con là vợ chồng, giữa vợ và chồng không chỉ là nghĩa vụ mà còn có trách nhiệm.
Khi Thiếu Ninh đề nghị, con chẳng có lý do gì để từ chối.
Anh ấy còn nói muốn có đứa con giống mình, con rất xúc động."
"Cô… cô chỉ biết mưu mô lừa gạt tôi thôi! Cô dám chắc sẽ sinh đứa con giống Thiếu Ninh chứ?"
"Sinh ra mới biết được chứ ạ.
Không giống anh ấy thì giống con thôi mà."
"Nếu đứa trẻ giống cô, tôi sẽ không chấp nhận đâu." Tự nhiên bà La Giai Anh thấy bất lực khủng khiếp, bà vội vã nói mà không kịp suy nghĩ nữa.
Đồng Duyệt nhìn nhanh về phía bà, "Cũng được ạ.
Đứa trẻ có bố mẹ thương yêu là đủ rồi.
À, ông nội thế nào cũng quý mến nó nữa."
Sắc mặt La Giai Anh biến đổi khôn lường, "Cô đúng là không biết tự lượng sức, con của Thiếu Ninh dù thế nào tôi vẫn yêu quý, nhưng cô không xứng đáng sinh con cho nó."
"Mẹ nói chuyện vòng vo quá, con dốt nát không hiểu được, giờ mới nhận ra có lẽ đã muộn rồi." Đồng Duyệt xả nước rửa tay, sau đó cô khẽ vẩy cho ráo.
"Cô… Cô có thai rồi sao?"
"Mẹ đang quan tâm con ạ? Con hơi bị giật mình, phải ra ngoài vận động chút cho tiêu bớt."
Đồng Duyệt lướt qua bà đi ra phòng khách.
Diệp Thiếu Ninh dùng tăm xiên vào miếng dưa mật, cô liền giành lấy bỏ vào miệng: "Ngọt quá!"
"Của em kia kìa, bố để phần đấy." Diệp Thiếu Ninh dịu dàng nói.
"Con cảm ơn.
Nhưng giờ con không ăn được bố ạ, con muốn mang về nhà thưởng thức lúc chấm bài."
Diệp Nhất Xuyên bèn đi lấy túi giữ tươi, bỏ phần dưa mật trên bàn vào túi rồi giục hai con về sớm.
Từ phía xa, La Giai Anh thì luôn nhìn về phía Đồng Duyệt bằng ánh mắt rất lạ lùng.
Lúc về Diệp Thiếu Ninh lái xe, Đồng Duyệt hạ ghế xuống thấp, nằm im ru.
"Ăn no quá à?" Diệp Thiếu Ninh vỗ nhẹ lên bụng cô.
Cô lắc đầu, "Thiếu Ninh, nếu sau này em có lúc nặng lời với mẹ, anh có trách em không?"
Diệp Thiếu Ninh thở dài, "Tính cách đó của mẹ anh làm anh thậm chí còn có lúc không kiềm chế được mà muốn nổi đóa ấy chứ.
Nếu không vì anh, hà tất em phải nhẫn nhịn mẹ? Em đã làm rất tốt rồi.
Trước đây vội vàng muốn cưới em, một phần lý do là vì anh biết em có thể nín nhịn mẹ anh."
"Hả?" Cô bật dậy, "Em mà tốt đẹp thế á, vậy những lý do còn lại là thế nào? Vì em đẹp? Hay cơ thể bốc lửa?"
Anh cười phá lên, "Yêu em ngay từ ánh mắt đầu tiên được không?"
Cô bĩu môi, "Là lần ở quán cà phê Tả Ngạn kia à?"
Anh nhếch môi, cười rất bí ẩn.
"Trước đó mình từng gặp nhau?"
"Hỏi nhiều thế làm gì, dù sao người có tình sẽ thành quyến thuộc mà."
Người có tình? Những lời lẽ mới sến sẩm làm sao, cô bật cười nhưng không hỏi một câu ngu ngốc là: Anh có yêu em không? Vì cô sợ anh sẽ hỏi lại mình.
Yêu là thứ chỉ có thể thấu hiểu qua ý nghĩ, không thể truyền đạt bằng lời nói.
Cô đi tắm trước rồi vào phòng làm việc tập trung chấm bài.
Trong phòng hơi lạnh, dù đã bật điều hòa vẫn không thấy ấm áp hơn.
Anh có pha cho cô một tách trà mật ong nóng hổi, cô nhấp từng ngụm thật chậm, cảm giác ngọt như đường.
Anh làm việc ngoài phòng khách, điều chỉnh lại một vài tài liệu ngày trước.
Chấm được một nửa số bài thi, cô không chịu nổi lạnh, lại muốn đi vệ sinh, Đồng Duyệt quyết định dọn dẹp rồi đi ngủ.
Lúc đứng lên mới nhận ra mình không đi tất, hơi lạnh từ dưới chân bốc lên, thảo nào lại thấy lạnh đến mức đó.
Anh lúc này đã lên giường, anh nói chăn của cô ấm hơn của anh rất nhiều, thế là anh quẳng luôn chăn của mình ra phòng khách, ngang nhiên nằm chung chăn với cô một cách hợp lý.
Lúc ngủ Diệp Thiếu Ninh không ngoan ngoãn, anh gác chân lên người cô, vòng tay ôm eo cô, vùi mặt vào cổ cô, không khác gì một chú gấu Koala.
Nhưng Đồng Duyệt rất bản lĩnh, bị làm phiền đến mức đó vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hà hơi lên tay đi từ nhà vệ sinh ra, lạnh cóng đến run rẩy.
Được chui vào chăn ấm, cô ôm lấy anh đầy hạnh phúc.
"Sao mà lạnh đến mức đó, cẩn thận kẻo cảm cúm!" Anh dùng bàn tay ấm áp của mình xoa nhẹ lưng cô.
Thân nhiệt ấm áp của anh làm cô không khỏi ghen tị, mắt đảo quanh mấy vòng rồi nói: "Em đọc sách, biết được một cách chữa cảm cúm, đó là đặt bàn chân lạnh vào bụng ấm của chồng đủ 24h là khỏi."
"Chuyên gia tình cảm tự nghĩ ra chứ gì?"
"Có căn cứ khoa học đó, cảm cúm là bệnh đa cảm, không nhẹ không nặng nhưng rất khó chịu, không khác gì cảm giác thất tình.
Nếu được chồng sưởi ấm, chắc