Giây phút bàn tay anh chạm lên eo, Đồng Duyệt tránh đi theo bản năng.
Vì hành động quá vội vàng này, người cô loạng choạng, đầu va phải gương chiếu hậu của xe ô tô, cô bị đau chỉ biết hít vào thật sâu.
"Không sao chứ?" Hai người đàn ông đồng thanh hỏi.
Vừa dứt lời, Diệp Thiếu Ninh tỏ rõ vẻ lạnh nhạt, bàn tay vừa chìa ra của Tô Mạch được chủ nhân thu lại, chuyển sang nâng gọng kính.
"Sáng mai tôi phải đi công tác xa, tôi xin phép về trước."
"Cảm ơn anh đưa Đồng Duyệt về."
"Không có gì."
Diệp Thiếu Ninh bước tới toan xoa trán cho vợ, dáng vẻ đầy trìu mến.
"Em không sao." Đồng Duyệt hất tay anh ra, đi trước về phía thang máy.
Hai người hàng xóm đang đứng trong thang máy, họ đã gặp nhau vài lần, một người trong số đó còn là phụ huynh học sinh của cô nên niềm nở chào hỏi.
Cơ mặt cô giần giật, giấu đi vẻ cau có, sau đó khóe miệng cô nhếch rộng về hai bên mang tai.
Có một giây phút ngắn ngủi, cô muốn người khác nghĩ mình đang cười, đó cũng là cười nhưng không phát ra tiếng động, cũng không tìm thấy đề tài gì để nói.
Về đến nhà, cô toan đi vào phòng ngủ nhưng lại bị anh tóm mạnh lấy cổ tay từ phía sau.
"Sao phải vội vàng thế?"
"Anh không xem đồng hồ à, khuya lắm rồi." Bữa tối chỉ có hai viên ô mai, chua đến bây giờ chưa hết, dạ dày đảo lộn nhưng cuộn sóng, cô chỉ muốn được nằm yên một lúc.
"Nếu đã khuya thì khuya thêm một lúc cũng có sao đâu.
Vừa nãy em giận vì đối phương không phải là người em muốn à?"
"Chẳng mấy khi anh đi tiếp khách mà về sớm thế này, cũng vì đối phương đã không còn như trước sao?" Cô cười khẩy.
"Anh chỉ vì công việc mà thôi."
"Lẽ nào em không như vậy? Cục trưởng Tô là lãnh đạo lớn của em, phải nịnh bợ ông ta em mới giữ được bát cơm."
"Sao em có thể nói ra những lời tầm thường như vậy? Dạy chữ, dạy làm người là nghề nghiệp cao thượng, đáng quý nhất trần đời.
Xem ra bản báo cáo của em hôm nay rất nhiều nội dung, báo cáo suốt từ sáu giờ chiều đến mười một giờ đêm.
Em đã làm cục trưởng Tô cảm động, anh ta còn hạ mình đích thân đưa em về tận đây, hôm nào anh phải đến nhà anh ta cảm ơn mới được."
"Anh đừng có giở chứng, cũng đừng kéo người ngoài vào nói.
Đúng thế, em không muốn tham gia bữa tiệc chào mừng gì đó của anh, anh định làm gì em nào?" Cô hất vài lần mà vẫn chưa thoát khỏi bàn tay anh.
"Cũng dễ hiểu thôi, cả đám người ăn uống làm sao ấm áp bằng hai người kề vai tâm sự.
Nhưng Đồng Duyệt, có phải em đã quên rồi không, lúc này em vẫn đang là Diệp phu nhân đấy."
Vị chua trong ngực Đồng Duyệt sôi trào mãnh liệt hơn, đúng là châu quan phóng hỏa lại không cho dân đen thắp đèn, đúng là buồn cười hết sức.
"Anh bỏ tay ra." Cô cảm giác mình sắp nôn ọe đến nơi.
"Hình như trước đây anh đâu có mang súng cướp người, em có quyền lựa chọn mà.
Cho anh biết vì sao được không, tại sao em nỡ bỏ qua ngọn núi mà lại chọn khu rừng nhỏ là anh? Nếu không em đâu cần phải hạ thấp vẻ thanh cao của mình mà đi nịnh nọt người ta? Người nào thông minh sẽ không hành động ngốc nghếch như vậy."
Mặc dù trong lòng giận lắm, nhưng sau khi gác máy anh vẫn ghé qua cửa hàng chính hãng chọn cho cô một bộ váy dạ hội, không quên mua thêm trang sức và giày, sau đó anh gọi cho Trịnh Trị xin cho cô được nghỉ hai tiếng.
Trịnh Trị đồng ý ngay, anh bèn lái xe tới Thực Trung, muốn đưa cô tới spa trang điểm.
Trời nhá nhem tối nhưng tòa giảng đường đã đèn đuốc sáng trưng.
Dừng xe ngoài cổng, anh bước xuống thì được bảo vệ nhận ra ngay, anh ta còn nhiệt tình cho anh biết cô giáo Đồng đã rời trường nửa tiếng trước, đi về phía kia.
Phía đó không phải đường về Thư Hương Hoa Viên.
Anh tìm đến lớp chọn, Triệu Thanh đang chữa bài kiểm tra.
"Anh Diệp, cô Đồng hôm nay không dạy buổi tối, đã về lâu rồi."
Anh đến khách sạn một mình, Thư Sướng cũng theo Bùi Địch Văn tới, họ còn dẫn cả con trai, hỏi Đồng Duyệt đâu.
Anh buồn bã mỉm cười, nói cô không khỏe.
Lý do tồi tệ làm sao, vừa nghe đã biết nói dối nhưng đầu óc trống rỗng, anh không có sức đâu mà suy nghĩ nữa.
Vợ chồng Bùi Địch Văn biết ý không hỏi nhiều, không khí buổi tiệc rất sôi nổi, mặc dù là nhân vật chính nhưng Diệp Thiếu Ninh không sao có thể vui vẻ được.
Mười giờ hơn anh đã ra về.
Chiếc Buick đỏ không đỗ ở vị trí của nó, anh không lên nhà mà ngồi một mình trên xe hút thuốc.
Chẳng biết bao lâu sau, hai luồng đèn pha chói mắt rọi tới, anh chớp mắt một cái, chiếc Buick đỏ đã đỗ ngay bên cạnh.
Cảm giác khó chịu bị đè nén cả buổi tối bùng phát ngay lúc đó.
"Tôi ngốc, tôi khờ, tôi ngu, anh đã hài lòng chưa?" Đồng Duyệt nhìn anh chằm chằm, giọng cất lên đầy mỏi mệt.
Phải ép cô chủ động ra đi mới chứng minh được anh hoàn toàn chiến thắng? Vừa muốn có người đẹp lại mong có cả giang sơn.
Anh đang hối hận vì đã vội vàng cầu hôn cô chăng? Chỉ muộn vài ngày thôi, Xa Hoan Hoan sẽ xuất hiện, cô và anh cũng ai đường đi nấy.
"Em nói vậy là đang hối hận sao?"
Lời