"Không! Không! Không!" Cô hét lên ba tiếng "không" liên tục với người đàn ông đó, âm lượng đó khiến người ta không dám tin là phát ra từ cơ thể một người phụ nữ mảnh mai như cô.
Người đàn ông bối rối sờ mũi, toan giải thích tiếp.
Đôi mắt sáng lập tức rực lửa, không biết dũng khí từ đâu tới, Đồng Duyệt chỉ tay vào mũi người nọ: "Hãy bỏ ngay cái suy nghĩ tưởng như tử tế của anh đi, tôi không đồng ý! Nếu anh trai tôi mất một sợi tóc, tôi sẽ kiện các anh, tôi sẽ bóc phốt trên mạng, tố cáo các anh không tôn trọng phạm nhân, lén lút buôn bán nội tạng phạm nhân!!"
Không một ai xứng đáng có được những thứ thuộc về Ngạn Kiệt, cho dù chỉ là một tế bài.
Ngạn Kiệt là Ngạn Kiệt, cô muốn anh được nguyên vẹn, đủ thể diện đến gặp cha mình.
"Cô giáo Đồng đừng giận, chúng tôi sẽ tôn trọng ý kiến của cô nhưng…"
"Không nhưng nhị gì hết! Anh tránh ra!"
Người đàn ông gượng cười, kín đáo trao đổi một ánh mắt với Lãnh Hàn rồi quay lưng đi mất.
Tô Mạch đợi cô đến sốt ruột, đứng trên hành lang cứ ngó ra bốn phía liên tục.
Thấy Đồng Duyệt, anh ta không khỏi bị bất ngờ trước sự bình tĩnh của cô.
Ván đã đóng thuyền, đâu còn cách nào khác ngoài đối diện với nó, không còn cơ hội thương lượng gì nữa.
Đứng ở nơi khiến nhịp tim người ta không bình thường này, không ai có thể hít thở thoải mái được.
Lãnh Hàn đưa họ ra xe: "Ngày 20, tôi đợi các anh."
"Hôm đó có thể… cho tôi gặp anh tôi không?" Cô khẩn khoản hỏi.
Lãnh Hàn không đáp.
"Tiểu Duyệt, mưa to rồi, mau lên xe thôi." Tô Mạch đẩy cô lên xe.
Hoa Diệp nổ máy, cô lập tức quay đầu lại, nhìn chằm chằm bức tường màu xanh.
Cô bỏ Ngạn Kiệt lại đó, một nơi vừa ẩm thấp vừa nóng bức, một nơi khiến con người phải sợ hãi, Ngạn Kiệt có thể ăn ngon, ngủ ngon không?
"Cục trưởng Tô, chúng ta đến tiểu khu XX phải không?" Hoa Diệp hỏi.
"Đúng." Tô Mạch nhìn Đồng Duyệt đầy lo lắng, cô ngồi thu lu một góc, nét mặt ngơ ngác.
"Đừng chạm vào tôi." Lúc ngón tay anh ta chạm vào người, Đồng Duyệt lập tức hất bàn tay đó ra, tức tối nói: "Anh đã biết chuyện từ lâu, tại sao lại không cho tôi biết? Nếu biết trước tôi đã có thể gặp anh ấy thêm vài lần, hoặc có cách nhờ người ta cứu anh ấy ra ngoài."
Tô Mạch thở dài.
Hoa Diệp mắt vẫn nhìn thẳng, anh nói xen vào: "Cô giáo Diệp, hình phạt dành cho tội phạm buôn bán ma túy hiện giờ rất nặng.
Tàng trữ ma túy, thuốc giảm đau hoặc các loại thuốc phiện khác, chỉ cần trên 1kg đã bị xử chung thân hoặc tử hình rồi.
Vi Ngạn Kiệt buôn bán ma túy năm năm, cục trưởng Tô đã nghĩ hết những cách có thể nhưng pháp luật không xét đến tình cảm.
Vi Ngạn Kiệt bị bắt bí mật, để tránh đánh rắn động cỏ khiến đồng phạm của anh ta hoài nghi, việc Vi Ngạn Kiệt bị bắt cảnh sát không hề công khai, thời gian đó không ai hỏi thăm được tin tức của anh ta.
Đến khi phá được vụ án, anh ta đã bị phán tử hình rồi.
Cho cô biết sớm hơn thì sao, cô có thể làm gì, chỉ càng khiến cô đau khổ hơn mà thôi.
Hôm nay đội trưởng Lãnh nể tình mới cho cô gặp Vi Ngạn Kiệt, đó cũng nhờ cục trưởng Tô cố gắng rất nhiều."
"Hôm em ở Bắc Kinh gọi điện cho tôi, tôi đang ở Thượng Hải, hôm đó là phiên xử sơ thẩm vụ án của Ngạn Kiệt nên tâm trạng tôi rất tệ." Tô Mạch ôn tồn nói.
"Xin lỗi." Cô thực sự cảm thấy tức ngực đến khó thở, hai mắt cũng khô khốc.
"Haiz, Tiểu Duyệt, nếu có thể thay em chịu đựng mọi nỗi khổ, tôi thà là em mãi mãi không biết chuyện này." Tô Mạch cười khổ.
Dưới màn mưa dày đặc, chiếc xe tiến vào tiểu khu.
Không biết hoa dành dành đang nở ở đâu mà mùi hương xuyên qua những hạt mưa, không ngừng phả tới.
Cô thích hương hoa này, lúc hoa chưa nở, Ngạn Kiệt từng vặt trộm cho cô mấy cành, cô đi cắm vào bình hoa đầy nước.
Sau đó những bông hoa trắng tinh bừng nở, yêu kiều trong mưa.
"Tôi với luật sư Hoa đi ăn, em lên nhà nghỉ ngơi trước đi." Tô Mạch nói với cô.
Hoa Diệp lắc đầu, "Cục trưởng Tô, chúng ta là bạn bè, anh đừng khách sáo như vậy.
Anh vẫn nên dành thời gian ở bên cô giáo Diệp, tâm trạng cô ấy không ổn định lắm."
Tô Mạch nhìn Đồng Duyệt rồi gật đầu đầy miễn cưỡng, "Bao giờ anh về Thanh Đài?"
"Giữa tháng sáu là ngày giỗ của bố tôi, tôi sẽ về đó một chuyến."
"Nhớ gọi cho tôi, tôi còn một việc muốn nhờ anh."
"Được."
Hai người bắt tay chào nhau.
Lúc Tô Mạch quay lại Đồng Duyệt đã lên gác, cửa căn nhà mở toang, Đồng Duyệt đứng giữa nhà, mông lung, bất lực và hoảng sợ.
Mấy bức tường trong nhà đã được dỡ bỏ, không gian trông rộng rãi hơn trước.
Nhà bếp thông thoáng, thông cả với phòng khách, nhà vệ sinh thông với phòng ngủ, chỉ được ngăn cách bằng tấm kính dày.
Đồ điện và các đồ đạc khác đều còn mới, tủ quần áo dựng âm tường nên không tốn diện tích.
Bên ngoài nhà bếp có mái chống nắng, như vậy mùa hè dù trời có nắng gắt đến mấy cũng không rọi vào trong được.
Ban công chật chội có thêm những chiếc mắc áo, một chậu lan điếu đặt ở trong góc, tuy chẳng có ai chăm sóc nhưng chậu hoa vẫn xanh biếc.
Sopha màu gạo trong phòng khách có bốn chiếc gối ôm, được để lên ghế rất gọn gàng, bốn màu khiến cả căn phòng rực rỡ hẳn lên.
Giường đơn, chăn gối rất đầy đủ, cô cầm vào tay nắm tủ đồ nhưng không dám mở, sợ bên trong còn treo đầy quần áo của mình.
Như thế này rất giống như cô vẫn được ai đó che chở, và vì thế cô sẽ không khỏi khao khát, vậy cô sao có thể đối diện với sự thật tàn khốc kia?
"Em nghỉ ngơi đi, tôi xuống dưới mua chút đồ ăn." Tô Mạch đã xem tủ lạnh, nó thậm chí còn không được cắm điện.
"Vâng." Cô ôm mặt, không nhìn anh ta.
"Hãy hứa với tôi, em phải cố lên." Đã đi đến cửa, Tô Mạch lại quay về bên cạnh cô.
"Ngạn Kiệt giao cho tôi rất nhiều công việc, tôi phải cố gắng chứ."
"Tiểu Duyệt," Anh ta nâng cằm để cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Có thấy tôi không?"
"Có."
Anh ta mỉm cười, "Tôi biết thế này có hơi bất tiện, nhưng tôi sẽ kiên trì, đêm nay tôi sẽ ở lại đây.
Tôi thật sự không thể bỏ rơi em."
"Vâng." Cô không còn sức chống đối vì chắc chắn chống đối cũng không có hiệu quả.
"Chiều mai chúng ta về Thanh Đài, em cố gắng điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị đi dạy, còn một