Người bị bất ngờ nhất là Lăng Linh.
Khi Chu Tử Kỳ nói về Diệp Thiếu Ninh với cô, cô cứ nghĩ anh ta đang nói khoác.
Một người đàn ông mới hơn ba mươi tuổi, vừa có địa vị, bề ngoài lại không tầm thường, chắc chắn phải là món bánh béo bở được các cô gái điên cuồng theo đuổi mới đúng, sao có thể vẫn còn độc thân được?
Cô đưa Đồng Duyệt tới đây vốn dĩ chỉ để trả món nợ tình cảm, không ngờ người đàn ông này còn tốt hơn cả Chu Tử Kỳ.
Cô nhìn Đồng Duyệt, tự nhiên lại thấy ganh tỵ.
Đồng Duyệt chỉ ngạc nhiên một vài giây, khoảnh khắc đó nhanh đến mức không một ai nhận ra, cô đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Vậy mà nụ cười trên môi Diệp Thiếu Ninh lại lập tức nguội ngắt sau khi trông thấy hai người đi cùng cô.
Mặc dù không thể nói là lạnh lẽo nhưng anh chỉ hành động đủ để giữ phép lịch sự ở mức tối thiểu mà thôi.
Nghe xong lời giới thiệu của Chu Tử Kỳ, anh lịch sự nắm tay, nhường chỗ cho hai người phụ nữ rồi rót trà cho họ.
Nhưng ai có mắt đều nhận ra rõ ràng tâm trí anh không ở đây, chỉ là miễn cưỡng đối phó mà thôi.
Chu Tử Kỳ không ngừng chuyển đề tài về phía Đồng Duyệt nhưng Diệp Thiếu Ninh không tiếp lời, ánh mắt cũng không chuyển động, như thể Đồng Duyệt - người hiện tại đang cách anh một cánh tay chỉlà một cái ghế trống, không đáng tiền.
Đồng Duyệt thực sự coi mình là ghế trống, cô bưng tách trà chăm chú uống từng ngụm, chẳng nói chẳng rằng.
May mà Lăng Linh và Chu Tử Kỳ ở đây nên bầu không khí không đến mức quá tĩnh lặng.
Căn phòng được trang trí một cách trang nhã, ánh đèn mờ ảo kín đáo, hương hoa khô và mùi thơm của trà lãng đãng lượn lờ trong không khí.
Bốn người ngồi uống trà.
Lăng Linh bắt đầu câu chuyện từ cuốn "Trà kinh" của Lục Vũ rồi chuyển sang tình tiết Diệu Ngọc dùng nước tan từ tuyết để pha trà trong tác phẩm "Hồng Lâu Mộng", sau đó nói từ thói quen uống trà chiều của Anh quốc cho tới món Capuchino cô ấy ưa thích.
Chu Tử Kỳ ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng còn nhắc cô ta nhấp một ngụm trà rồi hãy nói tiếp nhưng dưới gầm bàn lại nắm chặt bàn tay ngọc ngà của Lăng Linh, trái tim lúc se sắt lúc thả lỏng.
Diệp Thiếu Ninh chau mày và cũng chẳng buồn tỏ ra lịch sự thêm nữa, "Tử Kỳ, cậu gọi món chưa? Lát nữa tớ phải đi gặp kiến trúc sư một chút."
"Sao lại bất lịch sự thế?" Chu Tử Kỳ trợn mắt hết cỡ, vẻ trách móc lộ rõ trong giọng nói.
"Tớ có việc thật mà.
Con cậu giờ sức khoẻ thế nào?" Diệp Thiếu Ninh vờ không nhận ra sự ám chỉ của anh bạn, hỏi một câu vô cùng thẳng thắn.
Chu Tử Kỳ khẽ đá một cái vào chân Diệp Thiếu Ninh, vội liếc trộm Lăng Linh.
Gương mặt Lăng Linh lộ vẻ tức tối một cách kín đáo nhưng trong lòng cô ta đang giận Diệp Thiếu Ninh vô cùng, trách anh nói chuyện chẳng có chút khéo léo nào, bất giác ngữ khí thêm vài phần cứng nhắc.
Còn Đồng Duyệt, cô vẫn giữ nét mặt mà người khác không biết là đang buồn hay vui như trước.
Bữa cơm này cũng như một tay đầu bếp với trình độ nấu nướng bình thường, tạo ra những món ăn không mặn mà cũng chẳng nhạt nhẽo, không khó ăn nhưng cũng chẳng tạo ra bất cứ sự nhớ nhung nào.
Rời khỏi nhà hàng sau bữa tối, Chu Tử Kỳ vẫn cố nài nỉ: "Tớ nhờ cô giáo Lăng dạy kèm tiếng Anh cho đứa cháu gái.
Thiếu Ninh, cậu đưa cô Đồng về giúp tớ nhé?"
"Không cần, tôi tự bắt xe về được." Đồng Duyệt có thể nhận ra vẻ mất kiên nhẫn trong ánh mắt Diệp Thiếu Ninh.
"Bây giờ tớ đang vội." Diệp Thiếu Ninh cũng chẳng buồn khách sáo nữa, anh gật đầu một cái rồi đi luôn.
Chu Tử Kỳ cười khà khà, "Chắc hôm nay cậu ấy gặp khúc mắc trong công việc nên tâm trạng không vui đây mà.
Haiz, làm việc dưới trướng Nhạc Tĩnh Phân đúng là chơi với vua như đùa với hổ.
Cô Đồng, sau này chúng ta lại tụ tập nữa nhé.
Bình thường Thiếu Ninh không như vậy đâu."
"Cảm ơn cục trưởng Chu." Đồng Duyệt nhướng mày, cố hết sức để Chu Tử Kỳ không phải hao tâm lo lắng.
"Cái đồ tự cao tự đại cứ nghĩ mình là chúa tể thiên hạ, chúng ta không thèm loại người ấy, khỏi cần lần sau.
Thế giới này đâu phải đã hết đàn ông, núi này cao còn có núi khác cao hơn." Lăng Linh vẫn nhớ như in câu Diệp Thiếu Ninh nhắc đến con trai Chu Tử Kỳ vừa nãy trong bữa ăn, cô tức tối vô cùng.
Chu Tử Kỳ từng nói Diệp Thiếu Ninh là bạn thân nối khố từ nhỏ của anh ta, có lẽ chuyện giữa Chu Tử Kỳ và Lăng Linh, Diệp Thiếu Ninh cũng có biết đôi chút.
"Ngoan nào, đừng giận dỗi kiểu trẻ con thế!" Chu Tử Kỳ cười xoà, anh ta sợ Lăng Linh để bụng nên chỉ biết cười rồi vội vàng nhận hết lỗi lầm về mình.
"Hình như ở đối diện có trạm xe bus, tôi đi trước nhé.
Cục trưởng Chu, cảm ơn bữa tối của anh." Hai ngày nay Đồng Duyệt đang dạy về chủ đề điện học, cô không muốn ôn bài giữa đường, tính xem năng lượng lớn nhất của một cái bóng đèn là bao nhiêu.
Cái kim đã lòi ra khỏi bọc nên Lăng Linh cũng chẳng thèm che bọc gì nữa.
Cô ta nói với Mạnh Ngu là tối nay ra đường chơi với Đồng Duyệt còn Chu Tử Kỳ thì báo cáo với vợ là đi uống rượu với Diệp Thiếu Ninh nên tất nhiên họ chẳng muốn lãng phí khoảng thời gian tươi đẹp đó.
"Đi đường cẩn thận nhé!" Lăng Linh nói.
Đồng Duyệt vẫy tay chào rồi băng qua dòng xe cộ, biến mất ở góc phố nhanh như chớp.
Thực ra đối diện không có trạm xe bus nào, chỉ vì không muốn ngắm nghía cặp đôi Chu Tử Kỳ và Lăng Linh thêm nữa nên Đồng Duyệt mới phải đi ngược đường như vậy.
Đang sải bước thì tiếng phanh xe chói tai vang lên ngay sau lưng cô, cô ngoái lại thì nhìn thấy Diệp Thiếu Ninh đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm dưới ánh đèn.
Không ai lên tiếng.
Lát sau, Diệp Thiếu Ninh rướn người sang mở cửa xe chỗ ghế lái phụ.
Cô giật mình, vội bước lên.
Chưa đợi cô an vị, chiếc xe đã lao nhanh về phía trước, may mà cô có vịn tay, nếu không thì đầu đã đập vào phần kính xe đằng trước rồi.
Cô quay sang nhìn anh, Diệp Thiếu Ninh đang chau mày, môi mím chặt, nhìn thẳng về phía trước.
Lúc đến đầu ngõ, cô không vội vàng xuống xe ngay mà ngồi lặng im trên xe, mân mê mười ngón tay.
"Thời gian tới tôi bận lắm, sợi dây chuyền đó tôi sẽ bảo thư ký gửi chuyển phát nhanh cho em vào ngày mai." Chất giọng ấm áp là thế mà khi trở nên lạnh lùng cũng thật cứng ngắc.
"Vâng, làm phiền Diệp tổng quá." Cô mở cửa xe, sau khi đứng vững trên mặt đất mới nhẹ nhàng đóng lại, quay lại vẫy tay chào anh.
Nhìn xe anh đi khuất, cô mới quay người đi vào con ngõ nhỏ.
Đi được vài bước, cô bất ngờ quay lại, dường như vẫn còn lờ mờ nhìn thấy bóng dáng chiếc Mercedes màu đen giữa bóng đêm.
Khoé môi cô không khỏi cong lên, gương mặt tươi tắn như hoa mới nở.
Đã lâu rồi không cảm thấy nhẹ nhõm như vậy, cảm giác buồn cười này cũng lâu rồi mới xuất hiện.
Để bụng thì mới ganh tỵ.
Nghiêm túc thì mới cáu gắt.
Trân trọng thì mới mong đợi.
Cô nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, cảm giác này tuyệt thật.
Chuẩn bị xong bài ngày mai, chấm xong bài kiểm tra hàng tuần mới thấy Lăng Linh vừa ngâm nga hát vừa mở cửa bước vào, trên tay là túi nho đỏ và đu đủ nhập khẩu rất to, "Tử Kỳ tặng cậu, đây là anh ấy xin lỗi cậu thay tên Diệp Thiếu Ninh kia."
"Người ta đâu có đắc tội gì với tớ, có gì mà phải xin lỗi?" Đồng Duyệt tắt máy tính.
Thấy Lăng Linh nằm trên giường mình, cô thoáng chau mày rồi đứng dậy tìm quần áo đi tắm.
"Sao lại không cần xin lỗi? Thái độ của anh ta không chấp nhận được!" Lăng Linh bĩu môi, "Chẳng phải chỉ là một tay tổng giám đốc thôi sao, có cần phải kiêu căng ngạo mạn đến thế không, hắn ta dựa vào đâu mà coi thường cậu?"
Bàn tay cầm quần áo của Đồng Duyệt khựng lại giữa không trung, "Anh ấy coi thường tớ á?"
Lăng Linh cắn môi, chớp chớp mắt rồi thở dài một cách buồn khổ, "Tớ biết là chậu cháy làm hại đến cá bơi trong chậu, cậu vì tớ mà gặp rắc rối.
Đều tại Tử Kỳ hết, không biết giữ mồm giữ miệng gì hết."
Đồng Duyệt khẽ à một tiếng, "Cậu có biết anh ta là người đã có gia đình không?"
Lăng Linh miễn cưỡng ngồi dậy, đung đưa hai chân, "Anh ấy lấy vợ hơi sớm, đã được bốn năm rồi, con trai mười bốn tháng, vợ là cán bộ nhà nước, tớ đã có lần nhìn trộm chị ta rồi, trông cũng xinh xắn ra phết.
Trước khi gặp tớ, anh ấy yêu vợ yêu con.
Anh ấy bảo không ngoại tình nhưng sau khi tớ xuất hiện thì anh ấy đã phải nghĩ lại.
Nghe xong câu đó tớ cảm động vô cùng.
Tớ không có ý phá hoại gia đình anh ấy cũng như bản thân tớ không muốn rời xa Mạnh Ngu."
"Mạnh Ngu là tài tử khoa tiếng Trung, tớ mất hai năm mới theo đuổi được anh ấy.
Mạnh Ngu mà cậu quen là người không biết gì khác ngoài dạy học.
Anh ấy ở bên tớ chỉ vì tớ muốn anh ấy ở bên mình mà thôi.
Trong chuyện tình cảm, anh ấy là người bị động, may mà bản chất anh ấy là con người truyền thống, bằng không nếu có người mạnh hơn tớ thì chắc đã cướp mất anh ấy từ lâu rồi.
Tớ không biết anh ấy có yêu mình hay không, kể cả có yêu thì cũng chẳng nhiều bằng tớ yêu anh ấy.
Đã tám năm rồi mà Mạnh Ngu vẫn không hề biết tớ thích màu gì, thích ăn gì.
Mặc dù Tử Kỳ không tốt mã nhưng ở bên anh ấy, tớ có cảm giác được nâng niu chiều chuộng.
Có lẽ cậu không tin nhưng thậm chí kỳ kinh nguyệt của tớ cũng được anh ấy khắc ghi trong tâm trí.
Tớ chỉ muốn được người ta yêu thương mà thôi."
"Hai người định tiếp tục thế này sao?" Đồng Duyệt hỏi.
"Bọn tớ biết mức độ, sẽ không làm tổn thương đến nửa kia của đối phương đâu." Lăng Linh không trả lời đúng câu hỏi.
Đồng Duyệt im lặng.
Nếu Chu Tử Kỳ chỉ là một anh viên chức quèn, liệu tình yêu của Lăng Linh có còn vĩ đại như vậy không?
Giá nhà ở Thanh Đài ngày một leo thang, vậy mà Lăng Linh lại có thể mua được một căn nhà nhìn ra biển ở con đường hoàng kim từ nhà thầu với một cái giá thấp đến mức đáng kinh ngạc.
Sợi dây chuyền kim cương hiệu Tiffany cô ta đang đeo, những bộ cánh thời trang hàng hiệu đang mặc, thậm chí áo ngủ trong phòng cũng là nhãn hiệu đứng đầu thị trường, và bây giờ là những loại trái cây nhập khẩu nằm trên mặt bàn.
Chu Tử Kỳ quả là thích hy sinh.
Một bên là anh chồng chưa cưới tài mạo song toàn, một bên là gã tình nhân mang lại giá trị vật chất cao ngất ngưởng, đã có cái này còn có cả cái kia, chẳng lẽ đây là hình thái cuộc sống hoàn hảo nhất của một người phụ nữ chăng?
Cô không biết.
Hôm sau lớp 12 tiếp tục đi học, Đồng Duyệt chạy hai lần tới phòng nhận bưu phẩm mà vẫn không thấy có bưu phẩm của mình.
"Hình như tâm trạng cô giáo Đồng hôm nay rất tốt thì phải?" Trong giờ tự học